Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 85
Sau khi trải qua vài phiên tra hỏi, cuối cùng Lâm Thanh Thạch cũng phát hiện quả nhiên là do bà mẹ dễ dãi nên đã chiêu hư con, nhà đối phương vốn sinh vài đứa con gái rốt cuộc mới sinh được một cậu con trai, được cưng chiều từ nhỏ mà lớn lên, bảo sao cậu ta không biết cách hành xử, con mất dạy là lỗi của cha, không phải ông ta vẫn luôn bao che cho tên kia sao, thế thì ông sẽ khiến cho ông ta biết cảm giác con mình ăn phải quả đắng mà không có cách nào để giúp đỡ là như thế nào.
Ngoài ra còn phải duy trì ở sau lưng bọn họ...
Hiện tại Lâm Thanh Thạch phải tập trung vào công việc chính, đó là đi đến địa bàn sản xuất của đại đội. Phần lớn tâm tư của ông đều đặt ở chỗ này, nào là nghĩ cách cải thiện vụ thu hoạch lúa, làm thế nào để mọi người có ăn nhiều hơn, làm cách nào để kho lúa càng thêm phong phú, nhưng không phải là ông không có nhân mạch ở công xã, ông còn có một người đồng đội đã được phân công về xã ...
Sẽ không có ai nói với đứa trẻ sáu tuổi về chuyện này, Lâm Hoa Khôn cũng vậy, Hiểu Hiểu nghe lén được một chút sau đó lại chạy đi tìm Vệ Tử Tín để hỏi thăm.
Vệ Tử Tín không chịu nổi sự quấn quýt không rời của Hiểu Hiểu, nên anh đã đem những gì mình biết nói với cô bé và cho cô biết tất cả những cái tên đã tham gia vào thời điểm đó: "Em muốn hỏi những cái tên đó để làm gì?"
Hiểu Hiểu chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu: "Em muốn đem chúng viết vào sổ nhỏ của em."
Đây là sổ ghi thù của cô, những người được ghi tên vào đây sẽ phải nhận sự trả thù điên cuồng.
Bây giờ ba và những người khác đang hành động, lúc sau nếu cảm thấy thiếu gì đó, thì cô có thể bổ thêm một đao để thêm vào.
Hiểu Hiểu không nghĩ tới Tân Minh San cũng đến thăm bệnh.
Cô ta cầm theo nửa ký đường nâu, đây cũng được coi là món quà tuyệt vời ngay lúc này.
Chỉ sau vài ngày làm việc, Hiểu Hiểu cảm thấy cô ta trở nên phờ phạc đi nhiều, có vài vết máu trông rất dễ thấy trên bàn tay trắng nõn, mềm mại và mịn màng của Tần Minh San.
Vệ Hỉ Nhạc tỉnh dậy liền dựa nửa người trên giường, bà rất tò mò về ý đồ của nữ thanh niên trí thức này.
Vừa mới đến, Tần Minh San liên tỏ ra thân thiết: "Chào thím, cháu nghe nói thím bị thương vì tai nạn, bây giờ thím cảm thấy trong người thế nào rồi, cháu lại không có quà gì tốt, chỉ mang ít đường nâu để thím bồi bổ cơ thể."
Vệ Hỉ Nhạc xua tay : "Thanh niên trí thức Tần, cô giữ lại đi, tôi không thể nhận quà tốt như vậy được, cô để dành mỗi ngày trở về đều có thể ngâm một chút uống, sẽ tốt cho sức khoẻ."
Tần Minh San: "Cái này cũng không đáng gì, Thím hãy nhận lấy đi."
Vệ Hỉ Nhạc không muốn trốn tránh cô quá nhiều: "Tôi rất vui khi cô đến thăm tôi thế này, nhưng nếu cô không mang về thì lần sau có thể tôi sẽ không cho cô vào cửa đó."
Sau đó bà liền nói sang chuyện khác: "Cô đến đây cũng mấy ngày rồi, đã quen với việc nhà nông chưa?”
Vệ Hỉ Nhạc không nhận, Tần Minh San ngượng ngùng muốn nói tiếp, nhưng trước khi đến cô ta cũng đã lường trước được việc này, cố nén sự thất vọng nói: "Không có gì là không thích ứng được cả, mọi người ở chung rất tốt, có gì cháu không hiểu, mọi người đều vui vẻ chỉ cho."
Dù nói vậy nhưng cô ta không thể thích ứng nổi, lúc đầu Tần Minh San thấy ai cũng có thể làm được, tại sao mình lại không thể? Ban đầu nhiệt huyết tràn đầy, sau khi nhiệt huyết lắng xuống vài ngày thì di chứng liền tới, ngay cả việc đơn giản nhất là bóc vỏ đậu cũng khiến ngón tay phát đau và chảy máu, bọn họ dùng cuốc cuốc đất làm lòng bàn tay đây những vết phồng rộp...
Công việc họ đang làm bây giờ rõ ràng dễ hơn những người ở làng khác, họ vốn đã thế này, ban ngày làm việc vất vả, ban đêm nằm trằn trọc khó ngủ, sau này phải làm như thế nào?
Lần này hết đội trưởng đến Vệ Hỉ Nhạc xảy ra chuyện, Tần Minh San liền cảm thấy quý nửa cái mạng nhỏ của mình, để xem có thể can thiệp hay sắp xếp một công việc tương đối nhẹ nhàng hơn không.
Dù đối phương không đồng ý cũng có thể xích mối quan hệ lại gần nhau, cuối cùng vẫn có thể thuận tiện cùng trò chuyện với cô gái trưởng thành giống quân nhân kia.
Không phải hai người các cô nhìn giống như hai chị em sao? Có lẽ thật sự có một chút quan hệ thân thiết.
Vệ Hỉ Nhạc cười ha hả: "Có thể thích ứng được là tốt, lại đây để tôi xem tay cô bị thương thế nào, như vầy thì bình thường, cô đã đắp thảo dược chưa? Thời gian sau chờ nó kết vẩy là được rồi."
Trên mặt Tần Minh San không thay đổi, bàn tay nắm chặt lại, cô ta không muốn bàn tay của mình giống như những người phụ nữ khác, những ngón tay thô dày và đầy vết chai sạn.
"Dạ, bây giờ đã thành thói quen rồi, qua một thời gian nữa là có thể thích ứng hoàn toàn, sau này có thể xuống đất như mọi người." Tân Minh San nở một nụ cười "mạnh mẽ" nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận