Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 170
Hiểu Hiểu ăn một miếng cũng không ăn thua, lúc sát mặt lại gan, cô đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Cô biết vừa rồi không có chuyện gì xảy ra với bọn họ, chẳng qua là cảm thấy có lỗi, bây giờ anh đến hỏi thì lại càng trở nên uỷ khuất hơn.
Nhìn thấy tất cả những điều này, Mai Tố Khanh khẽ thở dài, người đã ở trong mai rùa quá lâu vẫn không đủ dũng khí để rời khỏi lớp vỏ bảo vệ, thấy cô ấy muốn rời đi, cô sẽ giúp cô ấy một phen nữa.
Nghĩ đến đây, trên mặt cô càng nở nụ cười sâu hơn, cố ý nhìn qua Hiểu Hiểu: "Tôi nói này, cậu so với Hiểu Hiểu lớn hơn một tuổi, ý của cậu là muốn giải quyết vấn đề cá nhân sao? Tôi biết nhiêu cô gái cùng tuổi với cậu, có gia cảnh tốt, xinh đẹp, học thức tốt, không chênh lệch quá nhiều so với tuổi, có năng lực, đã để dành không ít tài sản, chỉ kém cậu một tuổi, sống cùng một nơi, hẳn là có rất nhiều đề tài chung, cậu có muốn gặp mặt không?”
Ôn Kim Nghiêu như mất cảnh giác: "Huh?" Sau đó, anh nhanh chóng liếc nhìn Hiểu Hiểu, rồi kiên quyết từ chối: "Cám ơn chị Tố Khanh, không cần đâu ạ."
"Không cần nhưng cũng không muốn gặp sao? Hay là cậu có người yêu thích rồi?"
Lần đầu tiên bị hỏi trắng trợn ra như vậy, mặt Ôn Kim Nghiêu đổ bừng, có hơi ngượng ngùng: "Chị Tố Khanh, sao đột nhiên lại nói tới cái này...
Mai Tố Khanh bất giác nhìn vào khuôn mặt đang cau mày của Hiểu Hiểu, như thể cô ấy không nhận ra: "Hiểu Hiểu à, ý em thế nào, có muốn tìm bạn trai không? Chị có quen rất nhiều nam sinh. Có một anh hơn em một tuổi, học ngang ngửa với em, là cựu sinh viên khoa Hóa, hiện đang ở văn phòng trường, dáng người cao gầy, trắng trẻo hoà nhã, tính tình dịu dàng, giới thiệu cho em làm quen nhé?"
Lúc bắt đầu đã không nghĩ tới, bây giờ nói ra khiến khuôn mặt của Hiểu Hiểu cũng đỏ lên, đây không phải là đang nói về họ sao?
Sắc mặt Ôn Kim Nghiêu cũng có chút đỏ lên nhưng cũng không nói cự tuyệt.
Lúc này cuộc trò chuyện của Mai Tố Khanh bỗng thay đổi: "Thôi không có hứng thú thì quên đi, chị sẽ không giới thiệu họ. Chắc em không muốn biết tên họ nữa phải không? Thôi đừng nói nữa. Chúng ta tiếp tục ăn đi."
Lâm Hoa Khon:
Anh nhìn trái rồi lại nhìn phải, gân như đang nhìn em gái mình với con mắt khám phá thế giới mới.
Cô ấy đột nhiên lại không từ chối, anh đã chết tâm hợp tác cho bọn họ, tình huống hiện tại là như thế nào? Lúc anh không có ở đây thì đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Ôn Kim Nghiêu run rẩy, đúng vậy, đã xảy ra chuyện gì, có phải là ảo giác không?
Trước đây nếu ai đó tình cờ hợp tác cho họ, anh có thể cảm nhận được sự phản kháng và từ chối của cô, nhưng bây giờ thì không có, chuyện gì đã xảy ra? Cơ hội của anh... cuối cùng đã đến rồi sao? Anh đã đợi được rồi?
Sau bữa tối, Lâm Hoa Khôn và Mai Tố Khanh đều "có việc" đi trước nên để lại hai người họ, Ôn Kim Nghiêu cầm ấm trà lên và đổ đầy trà nóng vào tách của cô.
Nơi này chỉ còn lại tiếng nước trà róc rách.
Hiểu Hiểu nhìn qua hơi nước nóng, tuy đã quen với việc nhìn thấy khung cảnh này, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy tim mình đập thình thich không theo ý muốn.
Nhìn anh so với trước kia hình như đẹp hơn.
"Cậu...
"Tớ...
Hai người đồng loạt lên tiếng.
"Cậu nói trước."
"Cậu nói trước."
Lại một lần nữa đồng thanh.
Sau đó cả hai cùng cười.
Ôn Kim Nghiêu vẫn không dám chọc thủng lớp không khí này, hiện tại đã có tiến bộ, anh rất vui, anh có thể kiên nhẫn chờ đợi.
"Cậu muốn nói cái gì thì cứ nói đi." Anh cười nói.
Hiểu Hiểu vẫn trầm ngâm không lên tiếng, Ôn Kim Nghiêu cũng không thúc giục, anh vẫn ôn nhu nhìn cô, chờ cô mở miệng.
"... Vừa nãy trong lòng tớ có chút không thoải mái." Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
"Trong lòng không thoải mái sao?”
"Đúng vậy, vừa nãy lúc lúc chị Mai Tố Khanh lấy tăm xĩa răng, từ góc độ bên này nhìn qua thấy chúng ta rất thân cận, tựa như sắp hôn nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận