Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 168
"Có người yêu đương vào thường sẽ mất đi chính mình, nhưng cũng có người yêu đương sẽ càng hoàn diện nhận thức hơn về chính mình, phát triển một quan hệ mới không có gì là xấu cả, cậu cũng không cần sợ mối quan hệ này sẽ thay đổi mà trực tiếp từ chối, cậu có hiểu ý tớ nói không?”
Một tiếng "ừm'" nhẹ nhàng đến lạ thường.
Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn cốc nước trước mặt, cô đang sợ hãi sao?
Sau khi nói chuyện với Mai Tố Khanh, Hiểu Hiểu trở về lăn lộn trên giường không tài nào ngủ được.
Cô đang sợ sao?
Nếu không phải Mai Tố Khanh nói ra, chỉ sợ cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến điểm này, bây giờ bị Mai Tố Khanh chỉ thẳng ra, Hiểu Hiểu để tay lên ngực tự hỏi, cô có sợ không?
Cô không thể khẳng định bản thân mình không sợ, chắc hẳn là có đi, thực ra sâu thẳm trong tim cô chỉ là kẻ nhát gan.
Cha mẹ cô và gia đình đã xác định khi cô được sinh ra, để cô có thể tận hưởng lòng tốt của họ và siết chặt tình yêu của họ dành cho cô nhiều nhất có thể, tất nhiên cô sẽ không keo kiệt đến mức không trả ơn.
Đây là cuộc sống cuối cùng của cô, cho dù bị Vệ Hỉ Nhạc và bọn họ thúc giục, cô cũng sẽ thường xuyên gọi điện thoại về nhà, ở nơi đất khách thấy đồ gì tốt cũng sẽ gửi về. Tình cảm tương đối xa cách ngàn dặm, nhưng cũng hài hòa hữu ái, làm cho người khác hâm mộ gia đình bọn họ.
Ngoại trừ thân sinh của họ, cô đã ở đây lâu như vậy, cô cũng đã kết bạn với Ôn Kim Nghiêu.
Nguyên nhân? Lý do là gì?
Có lẽ là bởi vì hắn từ trước đến nay luôn cố chấp chỉ chơi với cô, từ khi mới vài tuổi, trong nháy mắt đã hơn hai mươi năm trôi qua.
Hơn hai mươi năm, người bạn có thể tin tưởng giao phó này thật sự là không thể, mặt mũi của cô ở đâu mà khiến Ôn Kim Nghiêu kết bạn thêm, chính cô cũng không làm được.
Thật là một kẻ hèn nhát.
Được rồi, cô sẽ suy nghĩ xem liệu hai người có ở bên nhau được hay không.
Hiểu Hiểu buông chiếc gối cô đang ôm và ngồi dậy khỏi giường với mái tóc rối bù của mình.
Chỉ cần suy nghĩ xem hai người có khả năng hay không mà thôi.
Cô mở ngăn kéo đầu giường lấy ra cuốn album cũ bên trong.
Đây là bức ảnh đầu tiên họ chụp khi mới ra thủ đô đi học, từ đó năm nào cũng chụp chung vài tấm, tính ra thì số lượng khá lớn, lúc đầu chỉ có ba người thôi. Trong những năm gần đây, có thêm chị dâu và sau đó là Nữu Nữu.
Hiểu Hiểu lật lại phía trước và nhìn vào bức ảnh chụp ba người ở cổng trường.
Trong bức ảnh, cô đang đứng ở giữa, Lâm Hoa Khôn và Ôn Kim Nghiêu đứng ở hai bên, mỗi người đều nở một nụ cười trên môi và nhìn vào máy ảnh.
Cô lật đến tấm ảnh cuối cùng, tấm cuối cùng được chụp trong năm nay, trong một không gian, có năm người ở đó, bốn người đang nhìn thẳng vào máy ảnh, chỉ có mắt anh là nhìn cô.
Lật vê phía trước, bức ảnh được chụp vào năm ngoái, trong đó có bức ảnh cô đang ôm Nữu Nữu, Nữu Nữu hôn lên mặt cô, ánh mắt của Ôn Kim Nghiêu bên cạnh nhìn cô dịu dàng như nước, như thể đó là vợ và con gái của anh ấy.
Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu và đóng cuốn album lại.
Nếu cô thực sự thành lập một gia đình với anh ấy thì điều gì sẽ xảy ra?
Nhịp tim của Hiểu Hiểu đột nhiên chậm lại nửa nhịp, lúc đó anh sẽ không che giấu mà nhìn cô bằng ánh mắt này, không giống như bây giờ đã kìm chế đi.
Anh vẫn kìm nén bản thân, tựa như sợ cô lo lắng, anh luôn lẩn quẩn trong vòng tròn an toàn của mình, không muốn gây phiền toái đến cho cô, càng không muốn làm cô khó xử.
Không phải là muốn làm người tốt nhưng cô căn bản không biết anh ấy thích cô.
Sự yêu thích của anh ấy đều được cất giấu trong lòng.
Lúc trước phát hiện anh ấy thích mình, cô đã có tâm trạng thế nào? Hiểu Hiểu cố gắng nhớ lại từng chút.
Có chán ghét sao?
Không có.
Có vui sướng sao?
Không nhớ rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận