Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 89

Chuong 89Chuong 89
Lâm Hoa Trạch đặt đồ xuống, nghiêng người nhìn: "Hiểu Hiểu làm sao? Anh nhìn xem."
Vệ Hỉ Nhạc thấy anh đang nghi ngờ con gái mình, trong lòng có chút không vui: "Những gì anh nhìn thấy còn không phải là em gái anh thì là ai. Đừng tưởng rằng em gái anh còn nhỏ, nhưng lại rất khéo tay và tài giỏi."
Lâm Hoa Trạch vội vàng nói: “Con không có ý đó. Em gái anh thông minh, không có gì đáng ngạc nhiên, ba đâu rồi? Anh cả và em tư đâu, cũng không thấy có ở nhà?”
"Ba con cùng bọn họ lên núi bắt lợn rừng, còn có hai mươi mấy người đi theo, đi hôm qua có thể hôm nay sẽ về."
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Lâm Vọng Quân chạy tới, cao giọng hưng phấn nói: "Ma hai, mợ hai, bác hai cùng bọn họ vừa mới trên núi vê! Có ba con lợn rừng lớn và bốn con lợn nhỏ, bây giờ bọn họ đang mổ lợn ở lối vào nhà ăn cũ!"
Hiểu Hiểu liếc nhìn con ba ba trong nồi, đậy nắp lại: "Tiếp theo để lửa nhỏ hầm là được, chúng ta đi xem lợn rừng đi!"
Lâm Hoa Dương thấy em gái mình không chút sợ hãi, nhớ lại thành tích giết lợn rừng trước đây của cô, sờ mũi, nhìn em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, thực tế là lá gan cũng không nhỏ chút nào.
Thấy Hiểu Hiểu dắt đứa em trai đi chơi, anh mới nhớ ra hình như mình quên nói với cô bé, là chị Mai mang cho Hiểu Hiểu đồ vật gì đó, quên đi, đợi khi nào cô bé quay lại rồi nói sau.
Lâm Hoa Dương bất lực lắc đầu, quay sang hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ không đi xem náo nhiệt sao?"
Vệ Hỉ Nhạc: "Mẹ không đi, chắc là ồn ào lắm, hiện tại nghe không được, các con cũng lâu rồi chưa thấy qua, Vân Vi và Xảo Mẫn hẳn cũng chưa thấy qua, hay là cùng nhau qua đó xem đi? Mẹ ở nhà trông mấy đứa nhỏ cho."
Thật sự Vân Vi và Lam Xảo Man chưa từng thấy qua nên có chút tò mò.
Chuyện lớn như vậy, thanh niên trí thức bên kia cũng biết, nên bọn họ đã nhất trí quyết định tranh thủ giờ nghỉ trưa đi xem náo nhiệt.
Sự kiện lớn như vậy, mọi người đều muốn tham gia, nhận được tin tức và sau khi xem khoảng cách cùng những quân nhân lên núi, đó là điều họ quan tâm nhất.
Tuy có nhiều người nhưng cũng lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng may mắn chính là bây giờ mọi người đều ổn và đã đến mùa thu hoạch bội thu.
Ba con lợn rừng lớn cùng với bốn con lợn rừng nhỏ, tất cả cộng lại có thể lên đến vài trăm kí thịt.
Đối với những con lợn rừng nhỏ, Lâm Thanh Thạch đã có tính toán, ông dự định nuôi chúng riêng biệt với những con lợn con khác, nếu bọn nó sống tốt sẽ lên đến vài trăm kí thịt.
Còn ba con lợn rừng lớn kia, ông cũng đã cùng mọi người bàn bạc qua, một con lợn rừng mọi người sẽ làm thịt ăn, hai con còn lại bán cho nơi thu mua, cuối năm mọi người chia nhau kiếm thêm được ít tiền.
Khi Hiểu Hiểu và những người khác đến nơi, một người nào đó đang trói hai con lợn rừng còn lại và đưa chúng về xã, còn một số người đang mài dao.
Biết được ý nghĩa của con lợn rừng, mọi người đều rất hào hứng, nấu nước sôi, chà rửa nồi và bày trí mọi thứ. Căn tin này đã được sử dụng khi bọn họ mở một căn tin lớn trước đây, sau khi ai về nhà nấy thì không còn tổ chức bữa ăn tập thể ở đây nữa, vì vậy nó cũng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có tác dụng, bây giờ là lúc nó được dùng đến.
Số thịt lợn này nếu được chia cho từng hộ gia đình thì không nhiều nhưng ai nấy đều sẽ vui vẻ, nếu có được hai phần như kia thì tốt biết bao nhiêu.
Lợn rừng bị bắt, mọi người không phải lo lắng hoa màu trên đồng bị phá, lại có thể ăn thịt, con lợn rừng này không phải tai hoạ mà là sự may mắn.
Bây giờ thịt còn chưa được ăn vào trong miệng, thì một số người đã hỏi bao giờ bọn họ có thể vào rừng để bắt lợn.
Lâm Thanh Thạch liền lớn tiếng: "Cứ để ý xung quanh xem, nếu quanh đó còn dấu vết của lợn rừng thì chúng ta có thể vào núi một chuyến, miễn tránh chúng nó xuống núi, mọi người ở trên núi cắt cỏ, hái rau nên chú ý một chút, nhìn thấy lợn rừng thì hãy báo cho tôi biết!"
Mọi người ồ lên khen ngợi: "Đội trưởng, anh yên tâm, nếu chúng tôi gặp được sẽ lập tức báo cho anh."
"Chúng tôi vẫn muốn làm lại lần nữa!"
Lâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Hoán đều đi, Lâm Thanh Thạch không bị thương nhưng Lâm Hoa Hoán có thêm một vết chém ở tay, vết thương không sâu, đã đóng vảy rồi, vết thương này là lúc có người xém chút nữa bị con lợn rừng đâm phải, anh ấy đã giúp đỡ, không để ý bị nhánh cây bên cạnh làm trầy xước tay, ngoài ra còn một người không cẩn thận bị trẹo mắt cá chân, một người khác bị ngã và bị đá xuyên qua lòng bàn tay, ngoài những cái này ra thì không còn ai bị thương. Nghe xong kết quả này liền biết được hai anh em nhà họ Lâm đã đóng góp rất nhiều, giờ họ đang mài dao mổ lợn, liền có người nói: "Lần này nhờ có hai anh em nhà họ Lâm, nên hãy chia thêm nhiều thịt hơn cho anh em họ một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận