Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 69
Đến ca bạn trai mà cô ấy cũng đã trực tiếp xem như là đã quên, bọn họ đương nhiên không phải là quan hệ yêu đương, chỉ là người xa lạ quen thuộc mà thôi.
Cái gì mà tình sâu như biển?
Mai Tố Khanh cô vốn là một người không tin vào tình cảm.
Lúc trước trong sách việt sau khi Mai Tố Khanh chết, hắn không phải trở thành nam thứ thâm tình của nữ chính trong sách sao?
Hiện tại cô ấy đã trở lại, nhưng mà cô ấy tin rằng, có một số người sẽ phát giác ra sự khác nhau giữa cô ấy và nguyên chủ, chẳng qua có mấy năm thời gian, sẽ làm bọn họ tự nhiên mà cho rằng, khoảng thời gian cô ấy ở đây đã có chút thay đổi.
Mai Tố Khanh buông những suy nghĩ bao vây chính mình, thu hồi suy nghĩ, từ chính vali của mình lấy ra một ít tiền giấy, sau đó trước mặt mọi người đưa cho Vệ Hi Nhạc, nói: " Dì ơi, đây là chỉ tiêu mấy ngày ở đây của cháu."
Vệ Hi Nhạc liên tục xua tay: "Không cần cái này, cháu là chiến hữu của Hoa Hoán, sao dì có thể nhận được.'
"Cháu và anh ấy chỉ là quan hệ chiến hữu bình thường, nếu dì không nhận, cháu cũng không dám ở lại đây, quân nhân chúng cháu không thu của dân chúng từng đường kim mũi chỉ, nếu dì không muốn nhận lấy, cháu liền đến nhà khách ở, cháu ở nhà khách cũng được." Cô ấy hiện tại mất trí nhớ, nhưng mà chức vị còn đây, cấp trên cho cô ấy kỳ nghỉ dài, để cô ấy đi khám bệnh.
Vệ Hỉ Nhạc thấy người trong lòng của con trai rất có chủ ý, lại còn kiên trì, trong lòng cảm thán đường con trai nhà mình phải đi còn rất dài, nói đến này nhường này, bà đành phải nhận lấy: " Được được, nhưng mà cháu đừng đưa nhiều quá, chúng ta ở nông thôn cũng không có gì ăn ngon, cái này lấy về đi, cháu không muốn thu chúng ta từng đường kim mũi chỉ, chúng ta cũng không thể cứ vậy mà chiếm lợi của các cháu.”
Lâm Hoa Kiện ở bên cạnh, nhìn xem sắc mặt em tư, xem ra con đường theo đuổi vợ của anh còn xa xôi lắm.
Lâm Hoa Trạch thu lại biểu cảm trên mặt, không lộ ra điều gì khác thường.
Hiện tại đối với Tố Khanh mà nói, anh chính là một người xa lạ không quen biết, dựa theo cá tính này của cô ấy, việc nào ra việc đó, kết quả này cũng không ngoài ý muốn, nếu là cô ấy đồng ý tiếp nhận sự trợ giúp của gia đình anh, như vậy mới là kỳ quái.
Không sao, còn có chuyên gia ở đây, lần này nói không chừng cô ấy rất nhanh có thể nhớ ra, đến lúc đó mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi.
Hiểu Hiểu đi hái được mấy cây dưa chuột, mặt khác hái được một ít rau xanh linh tinh.
Đừng nhìn từng nhà đều có mấy phân đất, liên cho rằng rau xanh của họ nhiều chủng loại .
Trên thực tế, phần lớn bộ phận người ở đây đều sẽ quý trọng mỗi một phân một tấc đất, bọn họ cảm thấy so với việc trồng rau thì trồng cây lương thực hoặc các loại củ vẫn hơn. Bởi vì loại thực phẩm như rau xanh này ăn vào không được no bụng, cho nên phần lớn bộ phận người vẫn đi hái rau dại trên núi về ăn.
Ở phương nam, không thiếu nhất chính là các loại thực vật xanh.
Núi lớn chính là vườn rau thiên nhiên của họ. Nếu không phải bởi vì tự mình trồng ra rau xanh có vị khác biệt lớn so với rau dại, rất nhiều người đều sẽ không bỏ ra một chút thời gian để trồng rau xanh.
Thời điểm này không còn sớm, vốn dĩ chính là không khác biệt lắm nên muốn chuẩn bị cơm chiều, hơn nữa trước đó biết lần này con trai trở về, Vệ Hỉ Nhạc chuẩn bị rất đầy đủ, trước tiên xử lý nguyên liệu nấu ăn, chờ bọn họ trở vê, đem cái này làm thành cơm và thức ăn ngon, sau đó bưng lên bàn ăn.
Lâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Hoán đều chú ý màu sắc món ăn, nhìn đến có cá kho, thịt khô xào đậu que, bánh trứng nhân hành, canh xương hầm... bọn họ liền không nhịn được mà nhanh nhẹn lấy bát đũa ra.
Như vậy tính toán sơ cũng đã có ba bốn món ăn mặn, vậy là đủ rồi, mấy món đồ mà bọn họ mang đến thì để ngày mai lại ăn.
Đồ ăn toả ra mùi hương làm người theo bản năng nuốt nước miếng.
Phương Phán Xuân đi vào liền ngửi được cái hương vị này, cười hỏi: 'Hôm nay nấu cái gì mà ngon vậy."
Nhìn thấy hai đứa cháu trai hiên ngang định bốc đồ ăn, bà muốn đi đến vỗ vỗ cánh tay bọn họ, không phải bà không nghĩ đến việc chụp bả vai, chỉ là chiều cao giữa bọn họ khác biệt quá lớn.
Phương Phán Xuân vốn dĩ cũng không cao, về già thì thân hình liền thấp xuống vì còng lưng, so với ban đầu càng thấp bé, kém hơn khoảng 30 cm.
Bà thấy con trai mình ngồi ở vị trí chủ vị, hai bên là hai cháu trai lớn, sau đó là bốn đứa cháu trai bên cạnh, còn có một cô gái lạ mặt, tuy là bà chỉ nhìn sơ, nhưng cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng một tiếng.
Người này trên người còn ăn mặc quân trang, chẳng lẽ là chiến hữu của cháu trai, hay là đối tượng của nó? Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Phán Xuân có chút nóng vội, hai đứa cháu trai này đều sắp thành tâm bệnh của bà, đứa lớn đã đến tuổi này rồi, còn không vội vàng giải quyết vấn đề chung thân đại sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận