Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 95
Giọng nói của Lâm Hoa Hoán có chút khô khốc: "Đã lâu không gặp, bây giờ em thế nào, em có thể nhớ lại được không?”
Hắn nghe được câu trả lời của Mai Tố Khanh: "Không biết nữa, hiện tại vẫn chưa nhớ lại được."
Trái tim của hắn tram xuống, cười khổ trong lòng, nếu như cô nhớ ra, ánh mắt cô nhìn mình, sẽ không phải như vậy, hắn đã biết kết quả rồi, không phải sao?
"Bác sĩ có nói khả năng em nhớ lại có lớn hay không?”
"Khó mà nói, đại não của con người quá mức thần bí."
Lâm Hoa Hoán không nói gì nữa, nếu cô vẫn không nhớ ra thì phải làm sao bây giờ?
Vấn đề vẫn luôn bị hắn bỏ qua này đã nổi lên, hắn rốt cuộc không có biện pháp làm bộ như nhìn không thấy.
Thái độ của cô đối với hắn bây giờ không khác gì những người khác.
So với trước kia, cô thay đổi, trở nên có chút khác biệt.
Không có trầm mặc quá lâu, Hiểu Hiểu đi qua, thân mật nói chuyện với cô, chưa nói được vài câu, Lâm Hoa Hoán đã bị 'vứt bỏ'.
Mai Tố Khanh kéo tay Hiểu Hiểu: "Anh muốn tới mua đồ đúng không, tôi dẫn Hiểu Hiểu đi một chút, anh đi bận rộn việc của anh đi, đến buổi tối, tôi sẽ đưa em ấy về chỗ anh hai của anh."
Lâm Hoa Hoán: "222"
Hiểu Hiểu dành một ít thời gian bước vào trong không gian chứa đồ vật của cô sửa sang đơn giản lại một chút, xong xuôi cũng lấy ra vài thứ đem đến tỉnh thành trao đổi thức ăn hoặc tiền giấy với những người ở nơi đó, ở thời điểm này đương nhiên là không có phương tiện đi lại, thành ra cũng cảm thấy có lỗi với anh tư, cũng chỉ có thể hướng anh tỏ thái độ xin lỗi.
Áy náy không quá ba giây, Hiểu Hiểu bắt đầu cảm thấy hưng phấn trong lòng.
"Chúng ta đi đâu đây?”
Mai Tố Khanh nhướng mày: "Cậu đừng vội, tớ đi đến gặp lão Triệu nói trước một tiếng đã...
Lâm Hoa Hoán rời đi từ bệnh viên, cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn này hắn nên làm cái gì, đi một hồi thì hắn đã đứng trước cửa hàng tiện lợi.
Hắn đi trên đường cùng với cô, mọi người nhìn vào rõ ràng là thấy một nam một nữ đi chung một chỗ, nhưng khoảng cách lại có chút xa. Tuyệt đối sẽ không có ai hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Ánh mắt cùng thần thái của cô cũng đã thay đổi.
Điều này lại một lần nữa nhắc nhở hắn, Mai Tố Khanh đã thật sự quên đi hắn, cũng không còn thích hắn.
Hắn phải làm như thế nào bây giờ?
Lâm Hoa Hoán cảm thấy hoang mang.
Hắn cứ đi lang thang ở trên đường của trung tâm thành phố mà không biết là bản thân sẽ đi đâu, còn ở bên kia, Mai Tố Khanh cùng Hiểu Hiểu đổi sang một bộ quần áo khác, cũng cầm theo một ít hàng mẫu tìm một ít người để buôn bán: "Các người là muốn mua cái gì? Có phiếu mua, hay tiền mặt thì lấy ra." "Tất nhiên rồi! Chúng ta làm đúng nguyên tắc. Một tay giao tiền, một tay giao hàng."
Cô cũng đã mời được ba người trong tay cũng có một chút mối quan hệ, nhưng họ cũng không nhất định sẽ tới, Mai Tố Khanh cũng không thèm để ý, không thể kinh doanh lớn được, trước tiên làm vài vụ buôn bán nhỏ cũng coi như là hợp lý.
Có điều... Cô liếc mắt nhìn thần hình nhỏ bé của Hiểu: "Thân hình cậu như thế này, thời điểm giao dịch đừng xuất hiện."
Hiểu Hiểu lập tức bày ra vẻ mặt xem thường: "Tớ biết chứ."
Cô cảm thấy cực kì đau lòng, cô chỉ có bấy nhiêu tuổi, muốn làm cái gì cũng đều không được, thật là buồn bực quá đi.
Mà chỗ tốt duy nhất chính là làm nũng, tỏ vẻ dễ thương là hoàn toàn đánh gục tất cả...
Mai Tố Khanh hẹn ba người, cuối cùng cũng đến được hai người, dù sao hai người cũng đủ rồi.
Hiểu Hiểu đầu tiên là bày những vải dệt quần áo đã được chọn lựa kỹ càng đặt ở một chỗ, Mai Tố Khanh mang theo hai người đến xem hàng hóa, xong xuôi thì tiền trao cháo múc.
Thời điểm này cô chỉ muốn phiếu, tiền ra cao cũng không bán, cùng hai người đó thay đổi giá cả hai lần, Mai Tố Khanh nhận trong tay một số phiếu cùng một số tiền, tính ra được tiền 256 khối, ngoài ra còn có phiếu gạo phiếu đường cùng phiếu công nghiệp.
Tiền tới tay cũng quá nhanh đi.
Đây mới là buôn bán thử xem như thế nào thôi, đợi sau cho bọn họ nếm chút lợi nhỏ ăn nói ngon ngọt, chắc chắn họ sẽ càng muốn mua nhiều!
Sự thật chính xác là như thế này, các cô trước kia đã đem một đống hàng hóa bán thử xem như nào, không tốn bao lâu thì đã bán hết, chưa nói nơi này dân cư đông đúc như vây, chưa kể nơi đây còn là một tỉnh trung tâm nữa, cho dù hiện tại thời điểm này nhiều người nghèo, nhưng cũng có không ít kẻ có tiền, Mai Tố Khanh quan sát một hồi, trong nhà cả gia đình đều có tiền, trên cơ bản cũng không sử dụng gì đến tiền quá nhiều, tiền thì chỉ để cất ở đó, mà để ở đó thì có thể làm cái gì?
Còn không phải là để mua những thứ tốt hơn sao?
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần đồ vật làm cho bọn họ vừa lòng, thì bao nhiêu tiền không là vấn đề.
Các cô bán ra đều là những thứ mới lạ tốt nhất, gặp được rất khó lòng buông tay, cho nên chờ đến thời điểm mua bán thứ hai, đối phương liền trả giá cao hơn rất nhiều, mà thời điểm mua bán hàng lần thứ nhất với lần này chỉ cách nhau có một ngày mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận