Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 52
Mặc dù Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch đều là cán bộ, nhưng hai người họ lại thuộc về hai lĩnh vực khác nhau, đây là lần đầu tiên cả nhà đến thăm Lâm Hoa Trạch.
Hiện tại Lâm Hoa Trạch đang ở một mình, còn Lâm Hoa Dương thì một nhà ba người, cho nên tới chỗ của Lâm Hoa Trạch sẽ thuận tiện hơn.
Bảo vệ giữ cổng vẫn còn nhớ mặt bọn họ. Ban đầu ông ta bảo mọi người cứ chờ một lát, còn mình thì đi gọi người. Không đến mấy phút đã thấy Lâm Hoa Trạch chậm rãi chạy tới, dẫn bọn họ lên phòng ký túc xá của anh.
Ký túc xá chỉ có một mình anh ở. Mặc dù chỉ là một căn phòng, nhưng diện tích không hề nhỏ, ngoài chỗ cho một cái tủ thì còn có thể kê thêm một cái giường nữa.
Cứ như vậy, Lâm Thanh Thạch cùng với Vệ Hỉ Nhạc và Hiểu Hiểu ngủ trên giường của anh, còn Lâm Hoa Trạch và Lâm Hoa Khôn thì ngủ trên chiếc giường bên cạnh tủ đồ, cũng không cần phải đi tới nhà khách.
Nếu muốn ở lại nhà khách, ngoại trừ thư giới thiệu thì còn phải tốn thêm tiền. Cho nên chỉ cần chịu đựng nơi này một chút, thì có thể tiết kiệm được một khoản.
Tuy là đã báo trước, nhưng khi nhìn thấy ba mẹ đến, trên mặt Lâm Hoa Trạch vẫn tràn đầy ý cười.
Từ trước đến giờ, đối với chuyện hôn nhân đại sự, ngay cả một ý kiến nhỏ Lâm Hoa Trạch cũng không có, hoặc có thể nói là vô cùng mong chờ.
Bộ dạng này của anh không thể gạt được người khác, Vệ Hỉ Nhạc nhìn mà thấy buồn cười.
Lần trước bọn họ cũng đã nói chuyện qua, nói đến phòng ở mới, chính là chỗ này còn gì, Hiểu Hiểu thắc mắc: "Anh ba, như vậy không phải anh và chị dâu đang phải ở riêng sao?"
Lâm Hoa Trạch lắc đầu: "Không sao, cũng không xa lắm, chỉ cần mua xe đạp là sẽ gần hơn."
"Tại sao không làm việc chung với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy đối phương."
Lâm Hoa Trạch tiếp tục lắc đầu: "Công việc của cô ấy là trồng rau cải trắng, không phải muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, trên mặt anh có chút hậm hực, thật ra ban đầu nguyện vọng của anh là đi tới tuyến đầu sản xuất.
Bây giờ anh đang làm cán bộ, nhưng cán bộ thì cũng có những chuyện phiền lòng.
Thời điểm điều chuyển công tác lúc trước, vị lãnh đạo mới tới có chút mâu thuẫn với sếp phó, hai vị bất đồng quan điểm, mấy người các anh không cẩn thận nên mới bị tai bay vạ gió.
Có lúc anh cảm thấy, nếu ngày trước mình xin vào nhà máy làm việc giống như Xảo Mẫn, có lẽ cũng là một sự lựa chọn tốt, sẽ không phải đối mặt với nhiều chuyện phiên não như bây giờ.
"Anh ba, anh là sinh viên tốt nghiệp đại học mà, muốn tới nơi nào không phải chỉ là vấn đề đơn giản thôi sao?”
Thời gian gần đây Hiểu Hiểu hay theo dõi báo chí, trên thành phố xảy ra không ít chuyện. Nhưng nếu anh chuyển tới nhà máy, thì đó vẫn là nơi tương đối thuần tuý. Còn nếu anh thay đổi công việc, thì tất nhiên những điều diễn ra như trong sách cũng sẽ biến đổi theo.
Hiện tại thực lực của cô vẫn còn quá nhỏ bé và kém cỏi, cô không thể nói cho anh biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, mọi người sẽ nghĩ cô bi khung mất, nên cô chỉ có thể dùng cách này để khiến bọn họ tự thay đổi.
Lâm Hoa Trạch bỗng nở một nụ cười, sau đó rơi vào trầm tư, Hiểu Hiểu nói tiếp: "Sau này chị dâu sẽ sinh cho em một đứa cháu nhỏ, hai người phải ở cùng một chỗ thì mới có thể chăm sóc lẫn nhau mọi lúc được chứ. Nếu tách ra ở riêng như bây giờ, mấy nữa anh có muốn chăm sóc vợ con cũng chẳng còn cách nào đâu. Phụ nữ mang thai vất vả lắm, giống như khi mẹ có bầu em và các anh đó."
Vệ Hỉ Nhạc cười: "Con bé này, sao lại biết nhiều chuyện như thế chứ?"
Hiểu Hiểu chống nạnh: "Con nhìn thấy rồi mà. Lúc trước cô Tiểu Đông mang thai lúc nào cũng mệt mỏi, gân như cả ngày đều nằm trên giường, cuối cùng còn phải vào viện tĩnh dưỡng."
Lâm Hoa Trạch cũng biết chuyện này, thì thào: "Đó chỉ là một ví dụ thôi."
Nhưng dù chỉ là ví dụ cũng không có nghĩa là chuyện đó sẽ không xuất hiện trên người mình. Nếu Xảo Mẫn mang thai mà lại có phản ứng lớn như vậy, không có cách nào tiếp tục làm việc, phải ở nhà một mình, ai sẽ là người chăm sóc cho chị ấy?
Sau đó Hiểu Hiểu không nói gì thêm, để cho anh tự suy nghĩ thật kỹ càng, nói quá nhiều cũng không thích hợp.
Lâm Hoa Trạch suy nghĩ lại một lần nữa, hiện tại anh đang là cán bộ, nhưng công việc ở cơ quan cũng không mấy vui vẻ, lại còn không thể làm được nhiều việc giúp đỡ người dân. Anh là sinh viên đại học, là người tài giỏi nhưng nhiều khi lại bị trói buộc tay chân, cản trở không thể phát triển, đôi lúc không thể thực hiện được điều mình muốn làm, chỉ có thể nghe theo chỉ đạo của cấp trên.
Nếu như anh chuyển công tác đến nhà máy của vợ mình... cho dù không thể vào làm việc trong công xưởng của cô ấy, thì các công xưởng xung quanh cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận