Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 120

Chuong 120Chuong 120
Tâm trạng của Ôn Kim Nghiêu trở nên phức tạp hơn, không biết nên nói cái gì cả, cẩn thận đi vòng quanh hiện trường ở lúc đó, xác sói ở đây đã được dọn từ lâu rồi.
Nhưng những dấu vết trên mặt đất vẫn còn, máu cũng đã thấm vào đất không còn cách nào có thể xoá được.
Có thể nhìn thấy được một chút từ mảng máu lớn ở nơi đây.
Ôn Kim Nghiêu lại nhìn xung quanh, tại sao những con sói này lại mò đến đây?
Nó trốn ở trong bụi cây này, hay là ở đằng sau những đống cỏ khô? Nơi bọn họ ở vẫn luôn có dấu vết.
Lâm Hoa Khôn tìm thấy được một sợi lông sói ở sau đống cỏ khô, chúng đang trốn ở đây để trốn tránh con người...
Ở nơi khác, Hiểu Hiểu đi theo Lâm Thanh Thạch lên trên núi, Lâm Thanh Thạch phải lo việc lớn của ông, còn con gái thì giao cho Lâm Hoa Trạch, sau khi giao em gái nhờ người khác chăm hộ, Lâm Hoa Trạch phát hiện những động tác của cô so với anh còn nhanh nhẹn hơn nhiều, trên mặt đất có manh mối gì, hay ở bên kia có cái gì lạ dau được em ấy phát hiện trước.
Hai người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, đi với cả đội ở trong núi, một hồi lâu vẫn chưa nhìn thấy hình bóng của con sói nào, Lâm Hoa Trạch lại nghi ngờ chúng nó đã dẫn sai hướng, sau đó cố tình dẫn bọn họ đi lung tung.
Nghĩ như vậy nhưng em gái của anh ta rất là kiên định, cô còn đảm bảo sẽ không đi sai đâu, chúng ta đi theo chúng nó đi.
Sự thật chứng minh là hai con chó này cũng có chút bản lĩnh.
Bọn họ nghe thấy được tiếng hú của chó sói.
Lâm Thanh Thạch liền dừng lại.
Đã gặp được chó sói rồi, họ cũng không thể cứ thế mà lao về phía trước được, bọn họ đã có chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này bọn họ có mang theo dao tự chế, hơn nữa ở trong tay Lâm Thanh Thạch còn có súng, họ có mang theo cuốc và xẻng, có thể dùng để làm bẫy.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hết, Lâm Thanh Thạch đã tính toán mang theo bao nhiêu người tới, cũng sẽ mang bấy nhiêu người trở về.
Đối với chín con sói, đi hai mươi người là đã đủ rồi.
Hiểu Hiểu liền suy nghĩ một chút, ở trước mặt Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Trạch, cô không thể thể hiện quá nhiều được, ngày thường như thế nào thì bây giờ cũng nên như vậy.
Chỉ cần cô đạt được mục đích là được rồi, nổi tiếng đối với cô không hề quan trọng.
Nói một cách khác, sự nổi tiếng đối với cô sẽ là sự phiền toái chứ không có lợi ích gì hết, cái khác không cần nói, nếu như truyền lại tin mình đấu tay đôi với sói, mẹ của cô sẽ phiên đến như thế nào?
Lâm Thanh Thạch và người đi săn rất giàu kinh nghiệm, cả hai đã quan sát địa hình ở gần đó, đào một cái bây ở trên con đường duy nhất của họ, sau đó họ chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được, nghe thì có chút khó xử, vì vậy nên chỉ cần lao lên trực tiếp, nhưng như e thiệt hại là điều không thể nào tránh khỏi, Lâm Thanh Thạch đã sớm bỏ qua cảm xúc ngay lúc này. Bọn họ đã mang theo lương khô, nên kiên nhẫn thêm một chút cũng không thành vấn đề gì.
Nơi này không chỉ là có chín con sói, ngoài kia đã bị Hiểu Hiểu giết mất hết hai con rồi, bên này vẫn còn có ba con, nhưng nếu bạn nhìn thấy ba con này, bạn sẽ hiểu tại sao chúng lại không theo xuống núi, bởi vì chúng là đàn con, được sinh ra không lâu trước đây.
Lâm Thanh Thạch không biết bây sói con này có phải vì núi sâu bên trong thiếu thức ăn nên mới phải đi ra ngoài hay không, nhưng mà gặp chúng, bọn họ cũng chỉ có lựa chọn là giết chúng nó thôi, nếu không gà chó cũng sẽ không yên với bọn chúng.
Mọi việc đang rất là thuận lợi, lần thứ nhất tiến vào bẫy một lần hai con, khi những con còn lại đã cảm thấy chúng đã đi sai và quay lui sang một bên khác, chung rơi vào bay bên cạnh hai cái ở bên này và một cái ở bên kia, một lúc đi liền năm con, còn lại ở trên kia hai con.
Đối với việc xem đồng bọn bị rớt vào ở bên trong bay bọn sói liên đưa răng nanh ra, Lâm Thanh Thạch liền cam dao lên, chém một dao xuống, sức cũng đủ mạnh, nhưng cũng có nhược điểm, là chỉ có thể sử dụng khi ở gần, hơn nữa chém một dao xuống ở trên lông cơ bản là không thể dùng.
Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đứng một bên, vì khi Lâm Thanh Thạch đồng ý cho cô đi theo đó là cô nhất định phải ngoan ngoãn, không thể tự ý mình hành động.
Không thành vấn đề gì, mục đích của cô chỉ là giết chết hết bọn sói này, không để chúng mang thù để tìm đến nữa, hiện tại mục đích cũng đã đạt được rồi.
Thực lực của cô không cần phải thể hiện dưới hình thức khiến cho gia đình phải sợ hãi.
Mặc dù lúc này bọn họ đáng ra phải sợ hãi và khiếp sợ, nhưng không còn cách nào khác, bầy sói đang ở trước mặt của cô, cô không thể làm gì được nó.
Hiểu Hiểu thực sự rất quý trọng cuộc sống của mình.
Bọn họ đã vào trong núi một ngày một đêm, sáng ngày thứ hai liền mang theo kết quả, mọi người rảnh rỗi đều đi ra xem náo nhiệt.
"Rất nhiều chó sói."
"Có ai bị thương không vậy?"
"Bắt hết chúng rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận