Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 57
Vương Nguyệt Quế cũng như vậy, đối với biểu hiện bây giờ của Tào Phi Yến, bà ấy và Vệ Hi Nhạc lại có cùng chung quan điểm: "Đây là vợ của Hoa Trạch à, gọi là Tiểu Mẫn đúng không, con bé lớn lên trông rất là xinh đẹp, lúc vẫn còn là sinh viên đại học, cô bé và Hoa Trạch quả là một cặp trời sinh, sau này các con nhớ hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau xây dựng nên xã hội ngày càng rực rỡ nha." Bà vừa nói xong, mọi người liền cảm thấy hào hứng.
Lâm Hoa Trạch cầm một chai rượu, trước tiên là kính rượu cho Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân, sau đó là tới Lâm Thanh Sơn cùng với chú: "Cảm ơn lời tốt lành của bác, nhờ chủ tịch dẫn dắt, mà đất nước đã càng ngày càng phát triển tốt hơn, sau này mọi người đều có thể ăn no, mỗi ngày đều có thịt, nhà cao cửa rộng, có thể sử dụng đèn điện cùng điện thoại." Lâm Hoa Trạch đã từng tiếp xúc với một số đồ linh kiện và gia dụng, hiện tại nói đến đây, hắn cũng cảm thấy hào khí ngất trời.
"Được! Ta sẽ đợi đến ngày đó!" Lâm Đại Hải vốn là người trở về từ trong chiến tranh, vì những lời nói này mà ngay lập tức làm một chén rượu nhỏ.
Phương Phán Xuân thở dài một tiếng: "Ông uống ít lại đi, để dành một chút."
Đồ ăn còn không đủ, nguyên liệu để ủ rượu thì càng thiếu thốn.
Uống xong một ngụm rượu, Lâm Đại Hải cũng có một chút hối hận, quả là rất lâu rồi ông vẫn chưa được uống rượu.
Lâm Hoa Trạch lại rót cho ông thêm một ly: "Ông ơi, vẫn còn đây ạ."
Hắn rót rượu cho bọn họ xong, tiếp đến là thím ba Tào Phi Yến, sắc mặt bà nhợt nhạt, ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng thì lại cười như không cười, tâm tình của bà không được tốt, nhìn người mới gọi mình là thím ba, nghĩ đến thân phận của đối phương là sinh viên đại học, lại còn là công nhân, tâm trạng càng trở nên tệ hơn.
Cô gái mà bà nhìn trúng lần này lại không thành, bởi vì Tào Phi Yến thấy cô gái này quá yêu gia đình của mình, về sau có khả năng sẽ moi móc ở nhà chồng để đem về nhà mẹ đẻ, một cô gái như vậy bà ta thật sự không kham nổi.
Lâm Hướng Quân vẫn luôn luôn nghe lời của Tào Phi Yến, dù bà nói như thế nào đi nữa, thì hắn vẫn đều làm theo, lần này bà nói mình không ưng ý hắn cũng liên nghe theo, điều này khiến Vương Nguyệt Quế không khỏi tức giận một trận.
Con gái người ta được nuông chiều từ bé, thân cận với gia đình mình một chút thì đã làm sao?
Cái đó có gì là sai đâu chứ?
Vấn đề là mối quan hệ ở trong gia đình bọn họ vẫn rất tốt.
Hơn nữa, điều kiện gia đình ở bên kia cũng không tệ, mấy anh trai cũng đều rất giỏi giang, ba mẹ cũng vẫn còn trẻ, đối phương cũng là người rất khéo tay, siêng năng lại ngoan ngoãn, cũng là một cô rất gái tốt, không biết đã có bao nhiêu người đã đến thăm hỏi đâu. Tuy rằng có để lại một chút tiên trợ cấp, nhưng số tiền đó cũng là để anh em họ cưới vợ, cưới vợ thì chi phí cũng là gân như nhau, anh em phải tự làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình, nhà này được xây đẹp hơn, lót mái ngói, đây cũng là một lợi thế.
Lúc này Tào Phi Yến quăng hết mặt mũi của người ta, thậm chí còn làm liên luy đến Vương Nguyệt Quế cùng Vệ Hỉ Nhạc. Lúc đầu chính bà là người thích cô gái này, hiện tại người thấy đối phương chướng mắt cũng là bà ta, đây không phải là đùa cợt người khác hay sao?
Cuối cùng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, Vương Nguyệt Quế đành phải nói rằng hai đứa nhỏ không có duyên với nhau, nên cho qua việc này đi.
Lúc đó trong lòng Tào Phi Yến cũng cảm thấy chua xót, bà biết vì sao Vệ Hỉ Nhạc cùng Vương Nguyệt Quế lại không muốn nhắc đến việc này nữa, lần sau bà sẽ cố gắng hơn, dù việc này thật mệt mỏi và khó chịu, mỗi lần Phương Phán Xuân nhìn bà là lại nhắc đến chuyện này, nói rằng bà quá để bụng, nhưng sự thật đâu phải như vậy?
Người ta có ánh mắt cao như thế, không chừng có ý định cưới một người hoàn hảo lại có điều kiện về nhà thì mới chịu.
Theo quan điểm của Tào Phi Yến, hai người vẫn rất xứng đôi, Hướng Quân cũng giống như người đàn ông của bà ta, thật thà lại siêng năng, có thể chăm lo cho gia đình, nhưng bởi vì có người mẹ này, thật là khó nói được, nghĩ đến đây Tào Phi Yến liền nhăn mặt, không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng ghen tị đến đỏ cả mắt.
Cô vợ này cao ráo, nước da trắng trẻo, quan trọng nhất là có hộ khẩu ở tỉnh, tháng nào cũng có lương ổn định, Tào Phi Yến cũng muốn có một cô con dâu như vậy, nhưng bà ta cũng không nhìn lại gia cảnh của nhà mình, xem bản thân mình là như thế nào.
Hoa Trạch cũng có lương ổn định hằng tháng, đó chính là môn đăng hộ đối.
Còn có lần sau, bà ta nhất định sẽ không đáp ứng qua loa, bởi vì cô vợ mới vào cửa của Lâm Hoa Trạch đã gây kích thích lớn, cho nên từ đây về sau bà ta cũng sẽ càng ngày càng bắt bẻ hơn.
Lâm Hoa Trạch là người đang rót rượu cho Tào Phi Yến, hắn cũng chú ý đến sắc mặt của bà ta, nhưng dù thấy cũng không ngạc nhiên, sau đó lại nhìn qua cho Lam Xảo Mẫn một ánh mắt đầy an ủi.
Hắn cũng không biết đã bao lâu rồi không thấy được sắc mặt tốt của Tào Phi Yến, cho nên tốt nhất là cứ nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận