Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 160

Chuong 160Chuong 160
Dù sao thì mặc kệ như thế nào, Vệ Hi Nhạc cũng yên tâm, chỉ cần hắn lập gia đình là tốt rồi, một mình cô đơn nhỡ có chuyện gì thì sao?
Bây giờ thì hai đứa nhỏ nhất vẫn còn cần bà nhọc lòng.
Hiểu Hiểu bởi vì nghĩ đến Mai Tố Khanh, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện tại cô ấy một lòng say đắm trong biển lớn y học, dựa vào kỹ thuật tiên tiến của hậu thế học được, ở hiện tại thì địa vị của cô ấy... Ừm, hình dung như thế nào đây, đối với phương diện này muốn nói nhất phải là Lâm Hoa Khôn, bọn họ đi học ở trường thỉnh thoảng cũng sẽ nghe qua được tên của cô ấy!
Lần đầu tiên Lâm Hoa Khôn nghe được còn tưởng rằng cùng tên cùng họ.
So với con cá mặn là cô, cô ấy tỏa sáng trong ngành công nghiệp yêu thích của mình, cô gần như quên rằng đây là một cuốn sách.
Hiểu Hiểu cũng rất lâu rồi không nghĩ tới, từ khi lên đại học tới nay, cô liên cùng nam nữ chủ trong sách mất đi cơ hội gặp mặt, đã lâu không gặp, hiện tại nhớ tới nên cô hỏi thăm một chút.
Bọn họ ở bên nhau.
Thế mà thật sự ở bên nhau.
Hiểu Hiểu biết chuyện này, lúc ở cùng anh trai, Ôn Kim Nghiêu định kỳ tụ tập lại ăn cơm sau đó nói ra.
Giọng điệu có chút cảm khái: "Các anh còn nhớ bọn họ không? Bây giờ họ là một đôi."
Lâm Hoa Khôn sửng sốt một chút: "Đương nhiên nhớ rõ chứ, bọn họ ở cùng một chỗ, lúc trước hình như thanh niên trí thức Cố không có hứng thú chuyện yêu đương, hiện tại coi như là thanh niên trí thức Tần được toại nguyện đi."
Ngay sau đó anh nhún vai: "Chúng ta và họ không có giao tình gì, sau này gặp chỉ cần nói một lời chúc mừng là được."
Hiểu Hiểu tán đồng.
Quả thật không có giao tình gì, Tân Minh San còn có địch ý với cô, sợ cô cướp nam chính của cô ta nữa chứ.
Cô ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Sau này không có gì bất ngờ cũng sẽ không sinh ra giao thoa gì.
Có lẽ chờ qua vài năm nam chính xuống biển bọn họ sẽ có quan hệ làm ăn nhỉ?
Hiểu Hiểu là đang tính toán chuyện làm buôn bán.
Chủ yếu là cô có quá nhiều dự định, không kiếm thêm một chút tiền và hưởng thụ cảnh đẹp mỹ thực của thế giới này thì quá đáng tiếc.
Ôn Kim Nghiêu có chút cẩn thận nhìn Hiểu Hiểu: "Cậu muốn tìm đối tượng sao?"
Hiểu Hiểu khó hiểu: "Không phải đâu, chỉ là đột nhiên nhớ tới, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, tớ sẽ không tìm đối tượng."
"... Ô, như vậy à." Giọng điệu của Ôn Kim Nghiêu lập tức trở nên buồn bã.
Cô vẫn không muốn tìm đối tượng.
Nhưng nếu cô muốn, anh không ở bên cạnh, dường như cũng không được tốt. Cho nên là muốn thì tốt hay là không muốn thì tốt đây?
Ôn Kim Nghiêu thật là rối rắm.
Có lẽ là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, vừa mới nói đến liền tình cờ gặp Cố Thiên Cảnh và Tần Minh San.
Trong cửa hàng bách hóa, Hiểu Hiểu đang xếp hàng để mua bánh ngọt, vị trí thứ tư ở phía trước chính là bọn họ.
Khoảng cách gần như vậy, ngay cả khi có nhiều người xung quanh và âm thanh ồn ào vẫn có thể nghe thấy những gì họ đang nói.
Tần Minh San không cùng Cố Thiên Cảnh tay trong tay, đây là việc đồi phong bại tục, vợ chồng đứng đắn đi cùng nhau đều phải giữ khoảng cách chứ đừng nói đến bọn họ.
Tần Minh San trên mặt nở nụ cười, ánh mắt nhìn Cố Thiên Cảnh, người từng trải nhìn vào đều biết được đây là một đôi tình nhân nhỏ.
"Anh có thích ăn cái này hay không? Lần trước lúc em đến mua nó đã được bán hết, đây là một loại mới."
Cố Thiên Cảnh: "Anh chưa từng ăn qua mùi vị này."
Tần Minh San: "Vậy anh đợi lát nữa nếm thử qua một chút nha."
"Nếu em thích thì mua nhiều hơn đi, phiếu của chúng ta cũng đủ mua mà." Cố Thiên Cảnh ôn nhu nói.
Hai người bọn họ là nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, cùng nhau xếp hàng, có không ít người chú ý đến bọn họ, nghe được đối đáp của bọn họ, có người trên mặt liên lộ ra ánh mắt thì ra là như vậy, hỏi: "Hai người các bạn có phải chuẩn bị mua kẹo cưới không? Xin chúc mừng nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận