Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 158
"Ui chao, đây là mực khô ở đâu, phơi nắng trông thật ngon nha.”
"Cái này là loại đồ ăn khô gì vậy? Trông nó giống như tóc."
“Cái này là hạt thông à?”
"Cái này là quả hạch đào hiếm thấy đó '...
Hai ông bà khen bọn họ có khả năng mua đồ một phen, Vệ Hỉ Nhạc chọn ra một ít rồi bảo bọn họ mang đến cho nhà bác cả và nhà thím nhỏ.
Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân đã ra đi rồi, chân trước chân sau, Lâm Đại Hải vừa đi trước không được bao lâu thì sau đó Phương Phán Xuân liền bị bệnh, không lâu sau cũng đi theo ông cụ, đây chính là hỉ tang, hai ông bà lão tuổi tác không nhỏ, con cái hiếu thuận, con cháu đầy đàn.
Không có hai ông bà cụ, những thứ Vệ Hỉ Nhạc chuẩn bị cho Tào Phi Yến sẽ không để tâm nhiều, so với nhà bác cả thì ít hơn rất nhiều.
Dù sao đây cũng là tâm ý có muốn hay không.
Vốn dĩ bà bất hòa với Tào Phi Yến, một phần là nể mặt bà ta chăm sóc hai ông bà lão, nên bà ta thấy vậy mà được nước làm càn, sau đó Hiểu Hiểu nhận thư thông báo trúng tuyển, con gái của bà ta còn đưa tay ra định phá, tuy rằng không thành công nhưng ánh mắt kia Vệ Hỉ Nhạc đã nhớ rất kỹ, vốn rất buồn lòng đứa cháu gái này, tình cảm cũng đều phai nhạt đi.
Sau này cô làm mai không thuận lợi, muốn để Vệ Hỉ Nhạc ra mặt nhưng bà toàn từ chối.
Căn bản là bà không muốn quản, tùy tiện để cho mẹ con bọn họ tự mình giày vò đi.
Chọn được ngày tốt, Vệ Hỉ Nhạc thuận tiện bỏ ra phần lễ bình thường là được rồi.
Đồ đạc quá nhiều nên phải mang đi cho bọn họ, hai người nhất trí quyết định đến nhà thím đưa đồ trước rồi mới đi, sau đó đi sang trò chuyện với nhà bác dâu cả.
Một thời gian dài như vậy không trở lại, một mối quan hệ huyết thống gần gũi như thế thì vẫn là nên ngồi lại một chút.
Chờ thêm một ngày nữa rồi đến nhà ông bà ngoại của bọn họ.
Tuổi của ông bà cũng đã cao, thành thật mà nói, với tình hình ở bên ngoài thời gian dài của bọn họ bây giờ, nếu có chuyện gì không may xảy ra thì cũng không còn cách nào khác, đó cũng là lần cuối cùng họ gặp mặt.
Khi đến nơi thì Tào Phi Yến không có ở nhà, Lâm Hướng Quân nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt cười cười, chính mình ra mặt chào hỏi, bọn họ được đưa cho vài viên kẹo, hỏi vài câu như khi nào đi, có thể ở lại đây bao nhiêu ngày.
Hắn từ trước tới nay đều ăn nói rất vụng về, căn bản không có gì để nói, hỏi xong liên không biết nên nói cái gì nữa.
Sau đó bọn họ đến nhà bác cả ngồi một chút, so với hỏi một câu đáp một lời ở bên kia, ở chỗ này thì náo nhiệt hơn nhiều. Vương Nguyệt Quế vừa mở miệng nói ra, cơ hồ không cho người ta xen vào, nói không ngừng.
"Ngồi xe lửa mất bao lâu?"
"Lần này được nghỉ trong thời gian bao lâu?" "Thủ đô..."
Đến khi rời đi, hai anh em đều cảm thấy dường như vừa mới rút khỏi một chiến trường nào đó.
Khi đến nhà ông bà ngoại, Dương Bình quan tâm đến chuyện chung thân của bọn họ: "Hãy kể cho bà ngoại nghe, trong khoảng thời gian này hai đứa có gặp được bạn học nào nói chuyện dễ ưa hay không?"
Điểm mấu chốt của bà lão là Lâm Hoa Khôn, tuổi này nếu ở nhà nhất định phải sắp xếp lập gia đình.
"Con chính là hiện tại còn chưa tốt nghiệp mới không để ý đến mấy chuyện như vậy, nếu lúc này tìm được đối tượng tốt, khi tốt nghiệp, vừa hay có thể lập gia đình."
Lâm Hoa Khôn: "Không cần phải sốt ruột làm gì ạ, hiện tại cũng không nuôi nổi gia đình, cứ chậm rãi chờ sau này xem xét coi sao.”
"Sau này chậm rãi xem xét ư? Con nghĩ mình còn nhỏ à? Bây giờ tìm được rồi thì lo mà tìm hiểu nhau, tiếp đến là lập gia đình không tốt hơn sao?”
"Cô gái tốt thì phải xuống tay nắm bắt sớm một chút, bằng không sẽ thành của nhà người khác mất rồi.' Dương Bình có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(*).
[Chú thích: (*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận