Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 99

Chuong 99Chuong 99
Hiểu Hiểu nhún nhún vai: "Cô ta muốn gặp cậu, hiện tại chân còn đang bị thương chưa bình phục hẳn, phỏng chừng sẽ nhờ người đến nhắn với cậu đấy."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lâm Tú Hồng thăm dò, kính nể nhìn Mai Tố Khanh: "Chào chị Mai, có thanh niên trí thức nhờ em nhắn với chị là có việc muốn cùng nói với chị."
Mai Tố Khanh hơi hơi híp híp mắt, có việc muốn cùng mình nói chuyện ư?
Giữa hai người thì có thể có chuyện gì mà nói chứ?
Bởi vì đối với nữ chính trong sách, các cô cũng có hơi tò mò, cho nên cuối cùng Mai Tố Khanh vẫn đi gặp Tần Minh San.
Do lần trước Tần Minh San lên núi nhặt củi bị trật chân, nên hiện tại chân còn chưa khỏi hẳn, bởi vì việc này, mà các thanh niên trí thức có người cũng đau lòng khi thấy cô ta bị như vậy, cũng có người không thích cô ta, cảm thấy hai người Tần Minh San cùng Dư Thu Đồng cố tình hãm hại mình.
Cho dù cố tình tình hãm hại là sự thật hay không, các cô muốn phản bác đều không phản bác được, chỉ có thể đi làm gấp đôi để đền bù công điểm bị thiếu hụt khi hai người kia không xuống đất.
Bởi vì Tân Minh San ta bị thương, cho nên Mai Tố Khanh đành đi qua tìm cô ta.
Một thanh niên trí thức đang ở đó nhìn thấy Mai Tố Khanh đang tiến đến, hóa ra là Dư Thu Đồng, nhìn thấy cô tới ánh mắt liền sáng lên: "Chào đồng chí, cô đến tìm ai à?"
Dư Thu Đồng cao hứng phấn chấn, không phải bởi vì điều gì, đơn giản vì thấy Mai Tố Khanh khoác lên mình bộ quân phục, thời này mọi người rất là sùng bái quân nhân, Mai Tố Khanh hiểu rõ điểm này, nên từ khi có bộ quân phục thì cô cũng rất ít khi mặc thường phục.
"Tôi tìm đồng chí Tần Minh San, cô ấy ở đây đúng không?”
"Cô ấy ở đây, ở đây ạ, để tôi gọi cô ấy cho đồng chí." Dư Thu Đồng liên thanh tiếp đón, mời cô vào bên trong.
Hội thanh niên trí thức ban đầu là thuộc nhà địa chủ, sau đó địa chủ bị tấn công, các tài sản của địa chủ bị bắt đem đi sung công, họ chạy tán loạn cũng không biết chạy đi đâu, ở đây liền trở thành tài sản của nhà nước, các thanh niên trí thức xuống nông thôn không có chỗ ở, liền được sắp xếp thành nơi cho các thanh niên trí thức cư trú, hiện tại nơi này đâu đâu cũng là các thanh niên trí thức, họ đến ở rất đông.
Lúc này đang là thời điểm nghỉ trưa, mọi người đều đang ở đây, nhìn thấy có khách tới, người dọn ghế người mời nước, tiếp đãi rất nhiệt tình.
Tần Minh San rất nhanh được người khác giúp đỡ đưa cô ra tới nơi, Dư Thu Đồng cũng nhảy nhót đi theo bên cạnh, các cô là hai người có cùng cảnh cảnh ngộ với nhau, đều bị thương một chân, ngày thường đi đường hoặc là chống nạng, hoặc là nhảy lò cò.
"Đồng chí Tần Minh San, cô tìm tôi có việc gì à?" Mai Tố Khanh nhìn thẳng vào cô ta.
"Đúng vậy." Tân Minh San gật đầu đáp.
Các Thanh niên trí thức thay phiên nhau nhìn qua lại khuôn mặt của hai người này, mỗi người đều có chút suy đoán, hai người này nhìn thật kỹ thì lớn lên có nét giống nhau, có khi nào cả hai là chị em ruột không nhỉ?
Muốn nói hai cô không có quan hệ gì với nhau, nhưng nhìn bộ dáng của hai người này chắc người ta cũng không tin. "Tôi nhờ Tú Hồng đến nói muốn gặp đồng chí, cũng thật ngượng ngùng vì trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của đồng chí, dù sao bây giờ cũng là thời điểm nghỉ trưa." Tân Minh San có chút ngượng ngùng ngồi xuống.
"Không có việc gì, đồng chí tìm tôi có chuyện gì?" Mai Tố Khanh không kiên nhẫn khi phải nghe cô ta nói quá nhiều, đáp lấy lệ hai câu liền hỏi thẳng vào chủ đề.
Mai Tố Khanh nhìn thoáng qua Tần Minh San, thấy cô ta dang dựng tai lên để lắng nghe, sau đó vén tóc mai ra sau vành tai: "Tôi có một số việc không hiểu cho lắm, phòng tôi ở bên này, tôi lên phía trước lấy một ít giấy tờ, nhờ đồng chí xem giúp."
Muốn cô vào phòng nói chuyện à? Mai Tố Khanh cũng không quá do dự, liền đi theo phía sau cô ta đi vào phòng.
Mai Tố Khanh cũng không cho rằng cô ta sẽ làm gì được mình, mà cho dù nếu cô ta thật muốn làm gì, thì cô cũng đủ tự tin khống chế cái người đang bị thương là cô ta.
Vào phòng, cửa cũng bị Tần Minh San đóng lại, bên ngoài mọi người cũng chưa đi, như vậy đối với khoảng cách này cho dù có đóng cửa lại, chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút, bên ngoài cũng có thể nghe rõ.
Dư Thu Đồng ở cửa phòng cách đó không xa, cầm chén trà, chậm rãi uống từng hớp, những người khác cũng nhỏ giọng bàn tán, không có người nào dám lớn tiếng, lớn tiếng quá liền không nghe thấy bên trong nói gì
Tần Minh San: "Lần trước ở chỗ đội trưởng cũng có nhìn thấy mặt cô, tôi liền cảm thấy kỳ quái, trông cô rất quen mắt, sau nghe mọi người nhắc nhở, mới phát hiện chúng ta rất giống nhau."
Tần Minh San hơi hơi cúi đầu, lộ ra một ít ngăm đen, nhưng so với người khác thì cái cổ vẫn trắng nõn nà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận