Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 5

Chương 5Chương 5
Lâm Hoa Hoán rũ mi mắt xuống, trên mặt có chút thống khổ: "... Tố Khanh, lúc ở trên chiến trường cô ấy xảy ra chuyện rồi."
Nghe đến đoạn xảy ra chuyện ở trên chiến trường, không cần nghe đến vế sau thì bọn họ cũng biết hậu quả ra sao.
Lâm Thanh Thạch cùng Vệ Hỉ Nhạc đều trâm mặc im lặng không nói gì.
Cùng lúc đó, Hiểu Hiểu ba tuổi đang mấy máy miệng nhỏ cũng lập tức ngừng lại, từ từ, Tố Khanh?
Cô có chút không dám tin, lại bình tĩnh dùng vẻ ngây thơ của trẻ con để hỏi thêm tin tức: "Cái gì Tố Khanh? Tên này cũng thật là hay."
Ánh mắt của Lâm Hoa Hoán nhìn về phương xa: "Ừm, đúng là tên của cô ấy rất hay, cô ấy họ Mai, họ tên đây đủ là Mai Tố Khanh, là một cô gái giống như đóa hoa mai không sợ gió lạnh cùng nghịch cảnh."
Hiểu Hiểu nghe xong lập tức dại ra.
Khoan đã, chắc sẽ không trùng hợp như vậy chứ, nhưng mà cái tên Mai Tố Khanh này cũng không phổ biến đâu, cô liền hỏi lại: "Chị ấy là chiến hữu của anh hả?"
"Cô ấy là bác sĩ trong đơn vị của anh, cũng đã từng cứu được rất nhiều người." Lâm Hoa Hoán đưa tay vuốt mặt một phen: "Thật đáng tiếc, ban đầu anh còn nghĩ muốn mang cô ấy trở về cho mọi người nhìn xem, chắc chắn cả nhà sẽ thích cô ấy."
Người này thế mà trùng tên trùng họ với nữ chính, còn là bác sĩ ở chiến địa, còn nam phụ kia tên gọi là gì nhỉ?
Biểu cảm trên mặt của Hiểu Hiểu bỗng nhiên như bị sét đánh.
Lâm Hoa Hoán thấy vậy liền hỏi: "Em sao vậy?"
Hiểu Hiểu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại: "A, không có gì, chỉ là em cũng muốn được gặp chị ấy một lần, lần sau em có thể thấy chị ấy không?”
"Cô ấy đã đi đến một nơi rất xa, không biết khi nào mới trở về nữa."
Đây là câu nói chuyên dụng để lừa trẻ con, gì mà nơi rất xa, còn có biến thành ngôi sao gì đó trên bầu trời... trên mặt của Hiểu Hiểu lộ ra tươi cười, nhưng thực tế là nội tâm đang thét chói tai.
A a a! Đúng là ngốc mài
A a a! Sao cô có thể ngốc như vậy cơ chứ, thế mà vẫn chưa phát hiện raI
Đúng vậy, Mai Tố Khanh đi đến một nơi rất xa, bởi vì cô ấy đã thay anh chắn một viên đạn sau đó rơi xuống sông, sống không thấy người nhưng chết không thấy xác. Là ánh trăng sáng trong lòng cẩu độc thân nhiều năm như anh, sau này anh về quê thăm người thân, thấy được một người thanh niên trí thức tương tự với cô gái mà anh luôn thương nhớ, liền lập tức muốn bảo hộ cô ta, thậm chí còn theo đuổi một cách mãnh liệt, phát sinh ra bao nhiêu sự kiện cẩu huyết, cuối cùng nữ chính lại cùng nam chính cũng là thanh niên trí thức ở bên nhau.
Từ đó Lâm Hoa Hoán lâm vào đau thương ảm đạm, yên lặng rời khỏi cuộc sống của hai người bọn họ, sống độc thân nhiều năm trời, yên lặng chờ đợi sau lưng nữ chính, phải nói là anh đúng chuẩn một nam phụ si tình!
Lúc trước thời điểm xem quyển sách kia, cô còn cố ý cùng bạn thân giễu cợt: "Nhìn xem, trùng tên trùng họ với cậu luôn này, cậu có muốn một người đàn ông si tình như vậy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận