Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 125
Vừa nghe được tin tức này xong thì tay Hiểu Hiểu cứ run lên, đây không phải là giống với vận mệnh trong sách hay sao?
Vân Vi mang theo hai đứa nhỏ trở về, để cho không bị liên luy đến con cái nên hai người họ đã quyết định ly hôn.
Lâm Chấn Giang và Lâm Chấn Hải hoảng sợ đi sát bên cạnh mẹ, ngày hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, đến cả Vân Vi cũng không thể che giấu hết vẻ mặt tiều tuy của mình.
Vệ Hỉ Nhạc nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới thốt lên lời: "Chính xác là có chuyện gì vậy, sao lại thành ra như thế?"
Sắc mặt Vân Vi trở nên tái nhợt, cô cười đau khổ: "Anh ấy bị liên luy, lãnh đạo trước đó của anh cũng..." Cô nghẹn ngào đến nỗi không thể nói thêm được gì nữa, trong nhà thì bị người ta phá cửa xông vào, sau đó tranh đoạt, cướp bóc một cách tồi tệ.
Tính chất công việc của cô và Lâm Hoa Dương không giống nhau, trước đây hai vợ chồng sống ở hai nơi khác nhau, gia đình chỉ có thể sum họp vào cuối tuần, ngược lại bây giờ lại thấy như vậy thật là may mắn.
Công việc của cô vẫn rất ổn định, sau khi ly hôn thì cũng không bị ảnh hưởng gì cho lắm.
Ngay từ đầu Vân Vi không muốn ly hôn, nhưng Lâm Hoa Dương vì cô, vì những đứa con của hai người nên buộc phải chọn cách này để bảo vệ được cả gia đình.
Nếu cả hai vẫn còn dính líu đến nhau, vậy thì mấy đứa nhỏ sẽ như thế nào đây?
Hai đứa nhóc vẫn còn nhỏ như vậy kia mà.
Lâm Hoa Trạch thở dài một hơi rồi trâm lặng.
Vân Vi ôm hai đứa nhỏ, cô nhìn anh với vẻ mặt đầy hi vọng: “Anh còn cách nào khác không?”
Cuối tuần cô đến đây để đoàn tụ gia đình với Lâm Hoa Dương, Lâm Hoa Trạch cũng đưa vợ con về quê.
Lâm Hoa Trạch chau mày: "Chuyện này... Chị dâu à, tốt hơn hết là chị đừng mong chờ ở chúng tôi nhiều quá." Hắn cười khổ.
Lâm Thanh Thạch cũng không nói gì thêm, im lặng ôm hai đứa nhỏ, chỉ mong có thể tiếp thêm sức mạnh cho chúng.
"Không sao cả, mọi người mau về nhà đi, không có chuyện gì đâu."
Lâm Thanh Thạch ở bên trong công xã không phải chưa từng xem qua những chuyện như vậy, chẳng qua trong lòng ông biết rõ, chuyện này không thể trộn lẫn cũng không có cách nào để mà trộn lẫn.
Ở bên ngoài thì hai người con trai xa nhà đang là tâm điểm chú ý của ông, so ra thì hai người vẫn còn trẻ, bọn họ rất hoạt bát và dễ nói chuyện, nhưng ông thì lại khác, ông đã học được cách chỉ có thể làm hết khả năng mình có.
Hiện tại đối với loại tình huống như thế này, trước đó Lâm Thanh Thạch cũng đã dự đoán qua được, chỉ là cuối cùng nó cũng xảy ra.
Có điều đây không hẳn là một tin tức tốt, đó chính là địa phương mà Lâm Hoa Dương bị phái tới cách bọn họ không quá xa, chỉ mất chưa đến một ngày ngồi xe lửa. So với những người được đưa đến những nơi lạnh giá ở phương Bắc, anh quả thực là may mắn hơn ho nhiều. 中 "Chồng con có bị thương ở đâu không?" Vệ Hi Nhạc lo lắng. #ZVân Vi chớp chớp mắt, một tay gạt nước mắt lưng tròng: "Trên đầu anh ấy bị rách một vết nhỏ, đã được kiểm tra rồi ạ. Không phải là vết thương gì lớn."
"Để mẹ đi thăm nó, con có địa chỉ đúng chứ?" Nghe tin hắn bị thương, Vệ Hi Nhạc càng đứng ngồi không yên.
Vân Vi: “Con đi cùng với mẹ.”
Vệ Hỉ Nhạc cúi nhìn hai đứa cháu: "Con cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đi. Con đã xin nghỉ phép chưa?"
Nhà của Vân Vi ở phía bắc. Cô không có người thân ở đây. Nếu có xảy ra chuyện gì thì cô chỉ biết quay trở lại đây, lần này nếu như không phải trông coi hai đứa con thì cô chắc chắn sẽ đi theo. Bây giờ nghe mẹ chồng nói như vậy, Vân Vi cắn chặt môi, cô muốn đi nhưng lại không thể bỏ hai đứa trẻ ở đây được. Bọn chúng thực sự đã bị doạ cho sợ lắm rồi.
Hiểu Hiểu dẫn theo hai anh em Lâm Chấn Giang và Lâm Chấn Hải ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận