Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 79
Công nhận công việc của Lâm Đại Hải rất nhẹ nhàng, bởi vì thân thể ông khỏe mạnh nên vẫn đảm đương mấy công việc này được. Lâm Hoa Hoán không vội vã rời đi mà vừa giúp lột vỏ đậu, vừa nói chuyện với người khác.
Mấy người đang lột vỏ đậu không phải là những người đã có tuổi, thì cũng là mấy đứa trẻ choai choai.
Còn có nữ thanh niên trí thức làm việc không chút nhanh nhẹn nào.
Ví dụ như Tần Minh San cùng Dư Thu Đồng.
Mấy người Lâm Thanh Thạch cũng hiểu rất rõ mấy nữ thanh niên trí thức này rồi, mới bắt đầu sẽ không làm tốt được, trước tiên cứ sắp xếp để họ làm việc với người già và trẻ con trước, sau khi họ quen việc, sẽ từng bước tăng lên.
Nếu không gặp phải chuyện gì, đương nhiên họ sẽ không thể biết được, trước đó bọn họ có theo ra đồng làm, kết quả bị hôn mê bất tỉnh mà ngã lăn ra đất, từ đó trở đi, bọn họ đều không gặp phải chuyện như vậy lần nữa.
Cũng có người cực kỳ hăng hái, muốn ra đồng làm việc cùng những người khác, không bị chuyện trước đó tác động gây cản trở. Tình hình chung thì bọn họ vẫn còn một ít lương thực dự trữ, nếu không cứu tế vẫn có thể dự chi một phần cho đồ ăn, đợi đến cuối năm sẽ thanh toán từng chút một.
Tóm lại kiểu gì cũng đủ để bọn họ chống đỡ được với cuộc sống ở nông thôn.
Tần Minh San và Dư Thu Đồng vừa liên theo người già và trẻ con tới đây lột vỏ đậu, nam thanh niên trí thức thì làm việc nặng hơn một chút ở chỗ khác.
Lúc Tần Minh San thấy Lâm Hoa Hoán đang giúp đỡ Lâm Đại Hải, tâm tình có chút lay động, chủ động tới chào hỏi: "Xin chào đồng chí, tôi là Tân Minh San, người mới gặp anh hôm qua."
Lâm Hoa Hoán đương nhiên không nhớ được gì, anh chỉ thấy kỳ lạ là sao cô ta lại nhìn giống Tố Khanh quá vậy?
Anh khẽ gật đầu: "Xin chào đồng chí Tần." Mặt anh lộ ra vẻ nghiêm túc không chút biểu tình, dường như không biết ôn hòa là gì, nhưng người mà cô ta gặp hôm qua, lúc ở với người nhà và lúc tiếp xúc với người ngoài dường như đem theo hai gương mặt hoàn toàn khác nhau.
Lâm Hoa Hoán chỉ thắc mắc tại sao cô ta lại nhìn giống Tố Khanh, cô ta chủ động tiến đến đáp lời, thái độ của anh cũng không tốt lên là bao, vẫn đem khuôn mặt lạnh lùng nói chuyện theo kiểu hỏi gì đáp nấy.
Nếu chỉ là trùng hợp thì không cần quan tâm nữa, còn nếu có quan hệ thân thích gì, anh ta giúp Tố Khanh gặp được người thân, chắc cô ấy sẽ vui lắm nhỉ?
Khả năng bọn họ có quan hệ thân thích cũng không phải là không thể, bọn họ mới kiến thiết đất nước chưa được bao nhiêu năm? Những thế hệ trước phải sống lang bạt đầu đường xó chợ, sau này mỗi người đều tự sinh sống ở những nơi khác nhau, mỗi người sinh con đẻ cái ở đó, trong đó có những người nhìn rất giống nhau, loại khả năng này cũng không phải là không có.
Chỉ là sau khi thăm hỏi điều tra cô ta một lượt, Lâm Hoa Hoán chẳng thu được chút thông tin nào, lần này Tố Khanh quay về, anh cũng gặp được người nhà cô ấy rồi, còn gặp được cả cha mẹ của Tố Khanh.
Tố Khanh không hề giống cha mẹ cô ấy, nhưng cũng không phải là khác biệt hoàn toàn, vẫn có thể nhìn thấy chút bóng dáng của cha mẹ trên người cô.
Dư Thu Đồng ở bên cạnh thấy bọn họ đang nói chuyện, nhìn ra chút ngưỡng mộ trong ánh mắt của Tần Minh San.
Người này một thân mặc quân phục, ở bên cạnh giúp đỡ Lâm Đại Hải, thân phận thì quá rõ ràng rồi, là con trai của nhà đại đội trưởng mà hôm qua bọn họ nghe nói đến, chỉ là chưa biết là anh hay em?
Nhìn qua thì thấy thực sự rất có sinh lực.
Bọn họ lúc trước chưa từng quen biết nhau, vậy mà lại có thể nói chuyện như vậy, cô ta cũng muốn tới nói chuyện cùng, nhưng biết lấy lí do gì để tới đó bắt chuyện đây? Cô ta không chút chú ý mà lột vỏ đậu.
Nếu Tần Minh San có thể chủ động giới thiệu anh với cô ta thì tốt biết mấy.
Thực ra cô ta cũng chẳng có tâm ý gì hết, bên cạnh cô ta chẳng có ai là quân nhân, nên đối với những người như vậy rất có thiện cảm, cô ta muốn nghe về chuyện trong doanh trại.
Lâm Hoa Hoán cùng Tần Minh San nói xong chuyện về Tố Khanh, anh không hề biết dáng vẻ hai người nói chuyện với nhau đã lọt vào tâm mắt của người khác rồi, cũng không hề biết, ở trong sách, anh sẽ thích cô gái có dáng vẻ giống Mai Tố Khanh này, hiện tại anh không có chút rung động nào với cô ta, hoàn toàn chỉ muốn hỏi dò về Mai Tố Khanh, muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.
Mà ở trong sách, nhờ có sự giúp đỡ của anh nên nữ chính mới yên ổn sống ở nơi đây, cũng nhờ có sự trợ giúp của anh mà cô ta không phải xuống đồng lao động vất vả, có thể làm những việc nhẹ nhàng, mỗi khi cô ta gặp khó khăn cũng sẽ ra mặt giúp cô ta giải quyết vấn đề, giúp những ngày ở dưới nông thôn của cô ta trôi qua một cách bình an.
Bây giờ vẫn chưa có nhiều điều nảy sinh với hai người họ, anh sẽ không quan tâm che chở cô ta, vậy cuộc sống ở dưới nông thôn của cô ta sẽ thay đổi như thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận