Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 87

Chuong 87Chuong 87
Lâm Hoa Hoán không đi theo Mai Tố Khanh lên tỉnh thành, nếu mẹ anh không xảy ra tai nạn, anh nhất định sẽ đi theo, đến đó xem có việc gì có thể giúp được không.
Bây giờ ở nhà nghĩ đến Mai Tố Khanh phải một mình ở tỉnh thành, trong lòng không khỏi lo lắng, nên anh đã cho cô địa chỉ và số điện thoại của anh và anh hai, anh ba, nếu cô có chuyện gì, không chừng sẽ đi tìm nhờ bọn họ giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Lâm Hoa Hoán càng cảm thấy giận chó đánh mèo với những người làm hại mẹ bị thương.
Mai Tố Khanh ở đầu bên kia có một cuộc sống rất tốt ở tỉnh ly, không giống như Lâm Hoa Hoán lo lắng, bởi vì cô ấy ở đây như cá gặp nước vậy.
Cô đến tỉnh ly giải thích sự tình, chuyên gia Triệu kiểm tra cho cô, sau đó Mai Tố Khanh ở bên cạnh chuyên gia giúp anh ta chữa trị cho những bệnh nhân khác, một mặt làm bệnh nhân, một mặt làm trợ lý cho anh ta.
Chuyên gia Triệu rất ngạc nhiên khi thấy cách chăm sóc bệnh tật này của cô, lúc đầu cô còn hơi cáu kỉnh, nhưng sau khi được anh chỉ ra, cô nhanh chóng làm quen và chấp nhận những gì anh nói. Nếu Mai Tố Khanh mà không bị mất trí nhớ thì chắc hẳn cô ấy sẽ còn tốt hơn nữa, đúng là sóng sau xô sóng trước, càng về sau càng phát triển.
Với sự đánh giá cao của giới chuyên môn, cộng với việc anh ta đảm nhận vai trò quan trọng ở đó, EQ cũng rất cao, khẳng định Mai Tố Khanh đã trở nên rất tốt.
Trước khi lên đường, Hiểu Hiểu đã mang cho bạn tốt một số thứ, không nhiều lắm, chỉ là một vài sợi len, nhét trong hành lý và vùi dưới đống quần áo nên không dễ thấy lắm.
Mai Tố Khanh cũng không khách sáo mà nhận lấy toàn bộ, hơn nữa cô còn lấy cớ đi mua đồ bổ sung dinh dưỡng để đi đến chợ đen trước.
Ngay cả lúc ngặt nghèo nhất cũng có người sẵn sàng ra ngoài kiếm ăn, không phải họ không biết rủi ro nhưng bụng thì réo rắt, không còn con đường nào tốt hơn, cũng có những yếu tố rủi ro trong công việc, nguy hiểm càng lớn, tiền lời cũng càng lớn.
Chợ đen không có địa chỉ cố định, mọi người tới vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Mai Tố Khanh đem đống quần áo cũ mặc lên người, chụp mũ lên đầu, bôi đen nước da, dùng cọ vẽ lông mày và khuôn mặt, chỉnh trang bằng tay và đeo găng tay, để trông cô như một người đàn ông bình thường.
Mai Tố Khanh thuận lợi mua được vài thứ ở đó, những người mua bán đa phần đều là khách vãng lai.
Cô càng hy vọng có thể gặp được một vài người có mối quan hệ lớn, như vậy mới có thể thu lời vào một đống được.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mai Tố Khanh liên lâm vào gấp gáp, trước tiên là tạo mối quan hệ tốt với những người mình quen biết, cô đã hỏi rõ ràng rồi, những người bán sữa bột và sữa mạch nha cho cô đều có người đứng sau lưng hỗ trợ.
Cô cũng không vội vàng, rảnh rỗi thì đi dạo để xem xét tình hình, chuyên gia Triệu cũng sẽ ở đây một thời gian, trường hợp này cô không cần nằm viện, có sự giúp đỡ của Lâm Hoa Dương, cô đã thành công thuê được một căn nhà ở bên ngoài. Tới ngày nghỉ, chuyên gia Triệu không nghỉ ngơi, cho nên Mai Tố Khanh cũng không nghỉ ngơi, cô đi tìm Lâm Hoa Dương trước, bởi vì anh ấy muốn đi thăm Vệ Hỉ Nhạc nên cô liền nhờ anh mang đồ về trước.
Lâm Hoa Dương nghe được cô còn có đồ gửi cho Hiểu Hiểu thì có hơi ngạc nhiên. Thì ra đồng chí Mai thích em gái nhỏ của mình, đi ra tỉnh thành đều không quên gửi anh một túi quà đem về cho em gái.
Anh gật đầu đáp ứng, một số món khác như sữa bột cho mẹ, anh ấy vẫn nhận nhưng nhất quyết phải trả lại tiền, bằng không sẽ không dám nhận.
Trong tay anh có tiền, chính là không có đủ phiếu.
Ba năm qua đi, Lâm Hoa Dương và Vân Vi ngoài đứa con trai Lâm Chấn Giang đang ở ngoài còn có thêm một đứa nhỏ nữa, hiện tại đã hai tuổi.
Lâm Hoa Trạch và Lam Xảo Mãn cũng có thêm một đứa con trai nhỏ được hai tuổi.
Bọn họ cùng nhau trở về.
Sau một tuần, Vệ Hỉ Nhạc bây giờ đã khá hơn nhiều, có thể làm một số việc vặt ở nhà, nhưng bà vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, nếu bà không nghỉ ngơi trong một thời gian dài, thì sẽ cảm thấy trước mặt mình là một màu đen.
Nhưng Vệ Hỉ Nhạc lại không chịu ngồi yên, Lâm Thanh Thạch không cho bà làm việc, ngay cả việc vào bếp cũng là do ông và con trai giải quyết.
Kỹ năng nấu nướng của bọn họ như nhau, tuy đã được Vệ Hỉ Nhạc chỉ điểm nhưng hương vị cũng không có tiến triển hơn.
Ngay cả Hiểu Hiểu cũng học xuống bếp, dáng người cô còn nhỏ, không với tới được bếp nên đành phải kê thêm một chiếc ghế nhỏ, làm ra bộ dáng nấu ăn chuyên nghiệp, nhưng không ngờ so với Lâm Thanh Thạch càng ngon hơn, khiến Vệ Hi Nhạc không khỏi khen ngợi: "Con gái của tôi khéo tay quái"
"Có thể xuống bếp nấu cơm, còn nấu ngon như thế, thật giống bà ngoại con! Làng trên xóm dưới không ai không khen một câu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận