Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 104
Những thứ tốt trong nhà đều bị Tào Phi Yến bỏ vào tủ khoá lại, chìa khoá chỉ mình bà giữ nên cần gì thì phải thông qua bà mới lấy được.
Đôi khi Tào Phi Yến rất keo kiệt, nhưng đôi lúc lại rất hào phóng, đối với con dâu mang thai đều đặc biệt đối xử hào phóng, lâu lâu sẽ cho cô nấu trứng gà hoặc bổ sung nhiều thứ dinh dưỡng khác.
Điều này ở đa số mấy bà mẹ chồng đã là hào phóng, rất nhiều người lúc mang thai, chỉ được ăn mấy món kiêng cữ khi mang thai, đến lúc sinh xong sẽ được thêm vài món bồi bổ, nhưng sau đó thì không còn nữa, bởi vì trứng gà đều đem đi đổi tiền và vải.
Hiện tại trên mặt Chương Chi đã có chút hồng hào, trên người cũng có da có thịt hơn. Trước đây đi làm ruộng, cô nghĩ mình không thể vượt qua được, chỉ khi đến lúc lấy chồng, mang thai thì cô mới thấy mình như sống lại lân nữa. Những công việc đều giao cho người khác, cô sẽ không cần khom lưng, cũng không cần làm việc nặng nhọc, thân thể không khoẻ có thể xin nghỉ, không cần lo lắng cơm ăn, áp lực tâm lý cũng giảm xuống nhiều. Được võ béo như thế, cô cảm thấy càng ngày mình càng hợp với thẩm mỹ hiện tại, khuôn mặt tròn tròn, vừa nhìn là biết phúc hậu.
Trước khi Tân Minh San về nông thôn, Chương Chỉ là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong lữ đoàn tiến công của bọn họ, mãi đến khi Tan Minh San về nông thôn, danh hiệu nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất mới được chuyển lên người cô ta.
Lâm Hướng Quân vẫn luôn yêu thích Chương Chi, lúc cô ấy xuống bếp nấu cơm liền đi theo vào bếp, giúp đỡ nhóm lửa.
Lâm Tú Hồng nhân cơ hội này, nhanh như chớp đã chạy sang một góc ngồi cùng Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân, làm như bản thân vô hình, lúc con dâu dạy dỗ cháu gái, hai người họ vẫn im lặng không nhúng tay vào.
Đấn lúc thấy phải nấu cơm, Phương Phán Xuân mới đứng lên, đi vào bếp giúp đỡ.
Lâm Tú Hồng chạy ra sau nhà, chui vào khe hở giữa đống củi, quỳ gối trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ uỷ khuất.
Cô đã rất chăm chỉ, không bao giờ dám lười biếng trong lớp, các bài tập cô giáo yêu cầu về nhà cũng hoàn thành đúng thời hạn, lần này cô cũng làm rất tốt, cô giáo đã trừ của cô mất hai điểm do lỗi thiếu một chữ, nếu không cô đã có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tral
Lâm Tú Hồng rõ ràng là hỏi mẹ từ năm ngoái, tại sao không cho mình đi học sớm hơn một năm?
Bằng cách này, cô sẽ không phải bị so sánh với Hiểu Hiểu nữa.
Cô chưa bao giờ thắng so với em họ của mình.
Trước khi em họ đi học, dì hai đã dạy em họ biết chữ trước, còn cô chưa từng học qua bao giờ.
Mẹ chỉ biết trách cô ...
Càng nghĩ về điều đó, nỗi bất bình của Lâm Tú Hồng càng sâu, nước mắt chảy dài.
Ngay cả khi khóc, Lâm Tú Hồng chỉ dám lặng lẽ rơi nước mắt, không bao giờ khóc thành tiếng, nếu khóc thành tiếng sẽ không được dỗ dành, sẽ bị mẹ mắng, dần dần cô đã học được cách kìm nén cảm xúc, chỉ có thể lặng lẽ trốn đi khóc một mình.......
Hiện tại Hiểu Hiểu đang vất vả giúp nhóm lửa.
Đã đến lúc thu hoạch vụ thu. Nhà trường đã cho họ nghỉ lễ và yêu cầu họ về nhà giúp đỡ.
Thời vụ thu hoạch lúa rất quan trọng, sớm thì lúa không chín, muộn thì có thể bị hư hại do thời tiết và các nguyên nhân khác.
Sau khi bắt đầu, tất cả nhân lực sẽ được huy động để cùng nhau thu hoạch.
Hộ khẩu của Vệ Hỉ Nhạc không có ở lữ đoàn. Nơi đăng ký thường trú của bà là ở xã. Hộ khẩu đăng ký thường trú của các con đều ở với mẹ. Nên các anh em đều là hộ khẩu thường trú ở thành thị.
Vì không có công điểm nên Vệ Hi Nhạc không cần xuống ruộng, nhưng vào thời điểm mùa vụ thế này, bà vẫn luôn đi phụ giúp thu hoạch.
Trước khi đi bà đã đặt một cái nồi và đun một ấm trà thảo mộc lớn để giải tỏa cơn nóng, cũng như chuẩn bị sẵn cơm thịt lợn và súp xương.
Lâm Thanh Thạch đã chọn con lợn lớn nhất và giết nó, xem như là phần thưởng cho mọi người vì sự chăm chỉ của họ.
Đến giờ ăn thì mang xuống ruộng cho mọi người cùng chia nhau ăn.
Công việc quá vất vả, phải luôn cúi đầu khom lưng gặt lúa, nên lúc ăn cơm phải thật ngon mới có thể có thêm tinh thần.
Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu đầu tiên dùng xe đẩy đẩy một ấm trà thảo mộc vào cánh đồng, vừa đi vừa hét lên. Những người bên đường sẽ chạy qua nếu họ nghe được.
Hầu hết mọi người câm một cái ấm làm bằng ống tre và một số câm một cái bát.
Lâm Hoa Khôn thấy được cha đang đứng giữa đồng, da ông ngăm đen vì phơi nắng nhiều, trên đầu đội chiếc mũ rơm, trên cổ còn choàng chiếc khăn lông đã ướt đẫm, quần áo dán chặt vào cơ thể để lộ một dáng người cường tráng.
Hiểu Hiểu: "..."
Phải công nhận là rất gợi cảm, cha cô ở điểm này không thua các thanh niên hai mươi khác.
Lâm Hoa Khôn chủ động cầm ấm nước đi qua, Hiểu Hiểu đứng tại chỗ để rót nước cho những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận