Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 157

Chuong 157Chuong 157
Bọn họ liên tục kêu hai tiếng, Lâm Thanh Thạch rốt cuộc cũng chú ý tới giọng nói kia có chút quen thuộc, quay đầu lại thì nhìn thấy con trai nhỏ và con gái út đã lâu không về nhà.
Ông vốn đang nghiêm túc kiểm tra tình trạng khô ướt, hiện tại trên mặt khẽ bật cười: "Hiểu Hiểu à, hai đứa đã trở về rồi sao, trở vê lúc nào mà sao không báo trước, nói trước để cha đi đón các con."
Lời nói giống như đúc lời của Vệ Hỉ Nhạc.
"Không sao mà ạ, không cần đón tụi con làm gì, bọn con cũng vừa mới đến thôi."
"Để cho cha nhìn các con xem nào, hai đứa đều cao lên cả rồi, trông rất trưởng thành..." Ông có chút cảm khái.
Lâm Hoa Khôn nhìn trái nhìn phải: "Lam Chấn Giang và Lâm Chấn Hải đâu rồi ạ? Hai đứa nhỏ chạy đi đâu rồi hả cha?"
"Ồ, mẹ con không nói với các con sao? Bọn nhỏ đã đến nhà cha mẹ của bọn nó rồi." Sau khi Lâm Hoa Dương sửa lại án xử sai thì được điều đến một công xã khác, hộ khẩu hai đứa nhỏ năm nay chuyển đến chỗ mẹ Vân Vi của bọn nhỏ, nói như thế nào cũng là trường học tỉnh thành, tài nguyên tốt hơn một chút, còn có khôi phục thi đại học, trường học tốt, lực lượng giáo viên giỏi, đương nhiên đối với đứa nhỏ càng tốt hơn là ở đây.
"Bắt đầu từ học kỳ tiếp theo, bọn nhỏ sẽ đi học ở tỉnh thành."
"Ui chao, đây không phải là Hoa Khôn và Hiểu Hiểu sao? Các con từ thủ đô trở về đó à?" Vương Nguyệt Quế cũng là một thành viên làm bột khoai lang đỏ ở chỗ này, lúc đi ra vừa vặn nhìn thấy bọn họ, sau đó lại đây để chào hỏi.
"Bác dâu cả." Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu chào hỏi, bà đáp lại: "Trở về lúc nào thế hả?"
"Vừa về đến nhà thì có nghe mẹ con nói cha ở chỗ này nên tụi con tới đây xem qua một chút."
"Hai đứa cũng nên tới đây xem một lát chứ nhỉ, vùng phụ cận ở đây làm gì có đại đội nào tự mình xây nhà máy, chúng ta chính là số một đó nha!" Lại nói tiếp, Vương Nguyệt Quế tràn đầy tự hào, thanh âm lánh lót.
"Cái này ít nhiều gì cũng đều nhờ có công của cha con! Các con cũng rất giỏi, sau này cũng nên người giống như cha của hai đứa vậy đó!"
Lâm Thanh Thạch xua tay: "Tôi cũng không có làm cái gì lớn lao cả."
"Chú như vậy mà còn chưa làm cái gì, đừng khiêm tốn mà chú, đây chính là sự thật, cuối năm nay chúng ta sẽ được trải qua một năm tốt lành."
Hàn huyên vài câu, Vương Nguyệt Quế tiếp tục bận rộn, Lâm Thanh Thạch dẫn bọn họ đi dạo một vòng, nhà máy thực phẩm này chính là một xưởng nhỏ, nhưng mà chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, có điều hiện tại trên giá gỗ treo rất nhiêu bột khoai tây đang phơi khô, thoạt nhìn cũng rất hoành tráng.
“Hiện tại sao lại làm bột khoai tây vậy ạ?”
"Có người muốn làm nên chúng ta mới làm, có thể kiếm được chút ít.' Phần thực phẩm chính của bọn họ vẫn là ở cá, thỏ, cái này thuần túy là lợi nhuận ít ỏi nhưng lại tiêu thụ mạnh, bọn họ không muốn bỏ qua chút lợi nhuận này, dù sao cũng không chậm trễ công việc làm nông.
Lúc bọn họ trở về, Vệ Hỉ Nhạc đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi. Hiem khi bọn họ trở vê một lần nên bà giết con cá lớn được nuôi trong bể cá, chiên thêm trứng, sau đó mở tủ bát lấy thịt khô ra.
Bọn họ đã có một bữa ăn thịnh soạn.
Ăn xong, Hiểu Hiểu và Lâm Hoa Khôn lấy đặc sản vừa đổi được dọc theo đường đi ra, còn có một ít quân áo, giày dép mua ở đặc khu mang về.
Số quần áo giày dép đều dựa theo số đo của Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc mà mua nên mặc rất vừa và hợp, Vệ Hỉ Nhạc nói như vậy là lãng phí, sau đó liên nhét tiền vào tay bọn họ.
"Trong tay hai đứa cũng không dư dả bao nhiêu tiền nên hãy cầm lấy đi."
"Không cần đâu ạ, mẹ à, nếu thiếu tiền thì chúng con không lẽ không nói cho mẹ biết sao? Đây đều là dùng tiền trợ cấp của chúng con để mua, những thứ này ở bên kia có giá rẻ hơn nhiều."
Vệ Hỉ Nhạc dúi tiền không được nên tạm thời từ bỏ, đem đặc sản bọn họ mang về sửa sang lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận