Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 84
Tuy là vậy, nhưng Vệ Tam Toàn và Dương bình vẫn gặng hỏi liên tục, nhìn nước da trên mặt con gái, hai người liền trực tiếp xuống tay với mấy con gà ở trong chuồng để làm canh tẩm bổ cho Vệ Hỉ Nhạc. Vốn dĩ vợ chồng họ đều sinh được một trai một gái, cho nên rất thương yêu con cái của mình.
Ba ngày hôm nay Mai Tố Khanh đều theo dõi tình hình của Vệ Hỉ Nhạc, để xem khi nào bà có thể xuất viện.
Cô sắp phải đi rồi, cô phải đến tỉnh trước để đợi các chuyên gia điều trị chứng mất trí nhớ, không thể bỏ lỡ được.
Vệ Hi Nhạc đã vượt qua thời kì nguy hiểm và đang hồi phục rất tốt, chỉ cần thêm một thời gian nữa để bệnh viện kiểm tra, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ và chú ý nghỉ ngơi nhiều là được.
Lúc trước Vệ Hỉ Nhạc xảy ra chuyện, Hiểu Hiểu dự kiến gia đình bọn họ sẽ cùng nhau đến một nhà lớn ở tỉnh, hiện tại Lâm Hoa Dương cùng Lâm Hoa Trạch dẫn mấy đứa nhỏ về nhà mẹ của họ.
Lúc Vệ Hỉ Nhạc về nhà tịnh dưỡng, mọi người liền tới thăm.
Khi vừa đến thời gian quay lại làm việc thì Lâm Hoa Dương cùng Lâm Hoa Trạch vội vã quay về, Vệ Tam Toàn và Dương Bình mỗi ngày đều đến xem con gái như thế nào, Dương Bình mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon đem đến cho bà để bà bồi dưỡng, còn có chú Vệ An Bình, hai người anh em họ và một anh họ cùng rất nhiều người thân và bạn bè của Lâm Thanh Thạch v. v...
Hầu hết mọi người đều bị Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Hoa Kiện chặn lại, vì Vệ Hỉ Nhạc bây giờ đang cần yên tĩnh, cho nên mọi người ở ngoài sân nói chuyện là được rồi.
Ôn Phương Chính biết chuyện nên đã gửi một số thuốc, ông có biết một chút về y học và còn giúp những người trong đội sản xuất Hồng Tinh kê đơn thuốc miễn phí, chữa khỏi một số trường hợp nên có tiếng tăm rất tốt.
Ôn Kim Nghêu hiện tại đã lớn, cậu bé so với Hiểu Hiểu thì lớn hơn một tuổi, cũng cao hơn một chút, hiện tại hai người nhìn khá bằng nhau nhưng vẫn không phân biệt được, tóc cậu nhóc hơi dài, người không quen sẽ nghĩ cậu là con gái.
Cậu nhóc bây giờ đã sẵn sàng nói chuyện. Nhưng cậu có chuyện gì đó với Hiểu Hiểu, cô bé đã vô tình bị ngã và chảy máu vì đụng phải một viên đá sắc nhọn khi chơi cùng với cậu, Ôn Kim Nghiêu rất nhạy cảm với máu, lúc thấy máu liên nhìn chằm chằm vào vết thương của cô nhóc.
Vết thương nhỏ này không sao cho nên Hiểu Hiểu không có cảm giác gì, tuy nhiên thái độ của cô bé làm Ôn Kim Nghiêu nghĩ rằng cô không phát hiện ra vết thương đó, liền múa tay múa chân đủ kiểu, sau đó mới thốt ra được một chữ: "Máu, đổ máu kìa."
Sau khi Hiểu Hiểu nghe xong, lập tức kích động giữ chặt cậu: "Vừa nay cậu nói gì? Cậu rốt cuộc đã chịu mở miệng nói chuyện rồi sao!"
Khi máu dính vào người Ôn Kim Nghiêu, lúc đấy cậu bé vẫn luôn nhắc cô: "Máu! Máu!" Khi đó cậu không nghĩ được từ nào khác nên cậu liên tục nhắc đến từ máu.
Hiểu Hiểu lau máu trên tay, cô nhóc tìm một loại thuốc nam cầm máu, đem nghiền ra rồi bôi lên, thấy máu ngừng chảy, cuối cùng Ôn Kim Nghiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc không thể nhìn người khác đổ máu, huống chi người đó lại là bạn tốt của cậu.
Khi cậu bé mở miệng giống như một cái công tắc, cậu đã có thể nói chuyện với người khác. Ban đầu cậu nói từng chữ nhưng bây giờ cậu đã có thể nói trôi chảy cả một câu. Đối với Ôn Phương Chính, đương nhiên đây là chuyện rất đáng mừng, bởi vì cháu trai của ông đã đến tuổi phải đi học, nếu không muốn nói chuyện trên lớp thì không phải là sẽ không có bạn, tuy nhiên có khả năng sẽ bị cô lập, nhưng bây giờ cậu đã chịu mở miệng nói chuyện rồi. Ôn Phương Chính tặng Hiểu Hiểu không ít đồ ăn, bây giờ cậu nhóc đã biết mẹ của cô bé xảy ra chuyện nên cố ý đến thăm.
Ôn Kim Nghiêu cũng tặng quà, cậu bé cố ý chọn một vòng hoa làm bằng những bông hoa đẹp nhất ở bên đường, khi nhìn thấy hoa đẹp thì tâm trạng sẽ vui vẻ, hiện tại tâm trạng cô nhóc không tốt, nếu nhìn thấy chúng chắc hẳn có thể sẽ thấy tốt hơn một chút.
Cậu ấy quả là một cậu bé chu đáo.
Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán nhìn mặt cậu nhóc thì nghĩ là con gái, nhưng nhìn quần áo mới biết được cậu là con trai, hơn nữa lại có quan hệ thân thiết với em gái bọn họ. Tính năng radar của người anh xuất hiện, bọn họ có hơi cảnh giác khi nhìn cậu nhóc và em gái mình trò chuyện, đến khi nghe hai đứa nói chuyện xong thì bọn họ có cảm giác mình đã thua, cứ như vậy đưa hoa cho cô bé thì cô bé liên vui vẻ sao?
Nhìn em gái với bộ dạng vui mừng, hai người: "..." Bọn họ hình như đã nhận ra chuyện gì rồi.
Tình hình của Vệ Hi Nhạc đã ổn, Lâm Thanh Thạch và những người khác liền có thời gian kiên nhẫn dọn dẹp những thứ còn lại, khi đó, cha mẹ thiếu niên ném gạch đá không biết lấy đâu ra tin tức để nhận lỗi, nhưng con anh ta không một chút cảm thấy chính mình làm sai, Lâm Thanh Thạch cũng không chấp nhận được, vấn đề này có thể giải quyết bằng cách nói vài lời xin lỗi được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận