Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 146

Chuong 146Chuong 146
Sách của họ có nhiêu điều mới lạ, ai nấy cũng đều tâm đắc, nếu đông thì chép từng người một, chép hỗn loạn một hồi thì ai cũng đều có được.
Một số người thậm chí không muốn mượn, còn nói rằng họ muốn sử dụng nó.
Tần Minh San nghe được một chút tin tức gì truyên đến, liền đến nguyên bộ lấy trước một vài tài liệu, mất ăn mất ngủ khi xem sách đến, hầu như không có người trong học viện đi làm, dựa vào việc lao động trước đó, có công điểm thì sẽ không đói chết, họ đã nỗ lực hết mình để đọc sách.
Những người có thể kiên trì làm việc chính là đã bỏ cuộc hoặc đã bỏ cuộc một nửa, ngoài mặt thì không ai bỏ cuộc cả, toàn bộ đều muốn ghi danh, nhưng chẳng qua trong lòng mỗi người đều biết rõ tiêu chuẩn của chính mình, không dám hy vọng nhiều, cho nên không muốn từ bỏ công điểm và dành thời gian rảnh rỗi để đọc sách.
Đối mặt với việc họ không đi làm, Lâm Thanh Thạch cũng không nói gì, ông đâu thể dùng roi để đuổi họ và bắt họ làm việc được, hơn nữa nếu bỏ lỡ kỳ thi đại học thì chính ông cũng cảm thấy băn khoăn, hiện tại khoảng thời gian thi đại học cũng không còn dài, ông ấy sẽ không thể là một tội đồ, hơn nữa trong nhà ông còn có hai thí sinh.
Sau khi tin tức được xác nhận, Lâm Hoa Trạch khó khăn lắm mới mang thêm một ít tài liệu từ tỉnh đến, Lam Xảo Mãn và Vân Vi cũng cố hết sức mang đến nhiều đồ dùng học tập.
Trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ mới là tin chính xác, Vệ Hỉ Nhạc đã cải thiện khẩu phần ăn và tiết kiệm cho chỉ phí học tập, bà là giáo viên tiểu học, không thể truyền lại kiến thức nâng cao nhưng bà có thể tạo ra một môi trường học tập tốt và món ăn ngon, để bọn họ toàn tâm toàn ý vào việc học.
Hiểu Hiểu đến thư viện xem qua, hai anh em bọn họ rất nghiêm túc nhưng kém xa mấy thanh niên đang học điên cuồng ở phía trước, khi bọn họ ăn cơm, ngủ nghỉ, đi đường đều cầm vở ôn tập, Tần Minh San cũng vậy, cô chỉ ngủ có năm tiếng một ngày, còn toàn bộ thời gian ăn cơm đi vệ sinh đều phải ôn tập rất chăm chỉ, không có gì lạ khi được nhận cùng một trường với Cố Thiên Cảnh.
Thời gian thi đại học là vào mùa đông, khác hẳn với mùa hè trước, mọi người phải vào phòng thi lúc gió lạnh.
Trường thi thật sự rất đơn sơ, các giáo viên trong trường thi cũng rất nghiêm khắc. Ông trời không chiều lòng người, mấy ngày này thời tiết cực kỳ lạnh, bỏ tay ra chưa được bao lâu đã bị lạnh cóng, tuy nhiên nhiều người trong phòng thi do quá lo lắng vì sợ không làm được bài nên toát cả mồ hôi hột.
Hiểu Hiểu cảm thấy kì thi diễn ra thuận lợi, có thể nói là nó rất thuận lợi, có một số câu hỏi rất đơn giản như cho không điểm vậy, tới những câu hỏi phía sau mới bắt đầu khó hơn, thông cảm vì đây là lân đầu tiên mọi người tham gia kỳ thi đại học.
Bỏ rơi kiến thức lâu như vậy, nếu là khoá mới khá hơn một chút, còn lại những người đã sớm quên từ lâu, trong khoảng thời gian này làm sao có thể tránh khỏi bị công kích?
Ngay cả một sinh viên mới tốt nghiệp, với tình trạng học tập hiện tại ở trường, cô ấy không thể học được nhiều, Tần Minh San đang ở trong phòng thi bên cạnh, khi cô ta bước ra, vẻ mặt có chút thoải mái, không kì lạ vì cô gãi đúng chỗ ngứa, Cố Thiên Cảnh thích đọc sách, cô cũng đọc sách, nói không chừng đôi khi bọn họ không có cùng đề tài cho nên cô ấy vẫn luôn đọc sách, trong khoảng thời gian mất ăn mất ngủ, hôm nay tâm trạng thực sự rất tốt.
Tần Minh San có thể biểu hiện tốt, trên mặt cô ta có chút vui mừng, hẳn là không sao, vì những câu trả lời đó cô đều làm đúng, cô thâm mừng rỡ trong lòng. Thi xong không có gì phải lo lắng, nguyện vọng của Hiểu Hiểu rất cao, chính là Đại học Thủ đô, Ôn Kim Nghiêu cũng giống như cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận