Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 154

Chuong 154Chuong 154
Bọn họ đi đến nhà máy của Lâm Hoa Trạch, trông tương đối đơn sơ. Có điều mọi người ở đây tuy đều đang bận rộn nhưng tinh thần rất sung mãn, điển hình chính là tất cả đều là của anh ba của cô đó.
Lâm Hoa Trạch liên tục xua tay giải thích: "Cũng không phải tất cả đều là của anh, nhà xưởng này anh và mấy lão sư phụ đều có phần, chỉ là anh chiếm phần lớn."
Nếu không có bọn họ, nhà máy này đã không thể mở cửa.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi ạ? Phát triển có thuận lợi không anh?"
"Lúc mới bắt đầu không tốt lắm, nhưng mà hiện tại cũng ổn hơn nhiều." Lâm Hoa Trạch cười cười.
Những thời điểm khó khăn nhất đều đã vượt qua.
"Có cái gì mà chúng em có thể giúp đỡ không ạ?" Hiểu Hiểu tỏ vẻ: "Em còn có một ít tiền trong tay đây."
"Không cần không cần đâu, kỳ thật ngay từ đầu chi phí thật sự không lớn như em tưởng tượng, lúc bọn họ mới đến đều không phát tiền lương." Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực.
Hơn nữa anh làm việc ở trong nhà máy lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có chút mạng lưới giao thiệp.
Cho nên hoàn cảnh không có tồi tệ như trong tưởng tượng của bọn họ.
Hiểu Hiểu nhìn thắt lưng của Lâm Hoa Trạch, so với lần trước gặp mặt thì anh đã gây đi không ít.
Chẳng qua hiện tại thuận lợi được như vậy là tốt rồi.
Những chuyện này chắc là anh cũng không tiện nói với người nhà, đến ba mẹ anh cũng không tiết lộ.
Bọn họ đi dạo xung quanh, có thể thấy được, nơi này ban đầu là một nơi rất phổ thông, nơi nơi đều là nhà xây bằng gạch bùn, nhà tranh, bây giờ trên bãi đất trống có nhiều công nhân khí thế ngất trời đang xây dựng, bọn họ đi qua đi lại làm việc, bầu không khí rất sôi nổi.
Bọn họ nói những khẩu âm khác nhau.
Nếu như không phải là được lựa chọn, nơi này ngày thường chắc là chỉ có ngôn ngữ địa phương.
Chỉ có ở thủ đô, cái loại tỉnh thành phát triển như vậy mới có thể tập hợp nhiều giọng nói khác nhau như thế này.
Hiểu Hiểu trong lòng mang cảm khái, nhanh nhanh phát triển đi, quốc gia này cũng nhanh chóng phát triển đi, một mực chùn chân(*) bó gối và hạn chế cũng không thể mang đến cho mọi người cuộc sống tốt đẹp được.
[Chú thích: (*) Chùn chân: không dám tiến lên. ]
Mọi người bây giờ chắc là không thể tưởng tượng được, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy chục năm, phía sau bọn họ có thể làm được đến trình độ như vậy —— rốt cuộc thì không bao giờ cần phải lo lắng không thể lấp đầy bụng đói nữa rồi.
Cũng không cần lo lắng về việc không thể mua quần áo.
Liên lạc với người khác không cần phải gửi thư, điện tín, còn có cả điện thoại nhưng không được phổ biến cho lắm. Đến lúc đó tất cả mọi người mỗi người cầm một cái điện thoại di động, không những có thể liên lạc bất cứ lúc nào mà còn có thể gọi video.
Đi xa thì có tàu điện ngầm, đường sắt cao tốc, máy bay và thậm chí có cả cơ sở hạ tâng của Trung Quốc nổi tiếng thế giới, trở thành một tấm bưu thiếp rực rỡ. Làm cho tất cả mọi người đều tự hào.
Cuộc đời này may mắn lắm mới được làm nhà trông hoa(*).
[Chú thích: Nhà trồng hoa: là thuật ngữ mạng, dựa trên hài âm để giải thích, có nghĩa là "gia đình Trung Quốc”. Xuất xứ từ "cuộc đời này không hối hận vào Trung Quốc, kiếp sau nguyện ở nhà trồng hoa”. ]
Sau khi nhìn được kha khá rồi, Lâm Hoa Khôn bắt đầu "cáo trạng", Lâm Hoa Trạch đã biết Hiểu Hiểu làm chuyện gì lúc ở trên đường, nhìn đống "đặc sản" này, chỉ biết há hốc miệng lại không nói thêm được gì, chuyện này nên khen lá gan của cô lớn hay là mắng lá gan của cô quá lớn.
Hiểu Hiểu cảm thấy mình rất vô tội: "Em đây cũng không làm gì cả đúng không anh ba? Anh có biết không? Mấy thứ này đừng nên lãng phí, anh thấy em nói có phải không? Có thể kiếm được rất nhiều tiền đó."
Những thứ này quả thật có thể kiếm được không ít tiên, bên trong không thiếu thứ tốt, cái này cân phải dùng phiếu mới có thể mua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận