Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 92
Ở nơi này không có tiếng nói của người khác, ở dưới bụi cỏ thỉnh thoảng chui ra vài con kiến, con côn trùng, trái tim của hai cô gái đều đang run rẩy.
"Các cô chờ một chút, tôi đi gọi người, sẽ trở lại nhanh thôi."
Hai người đều bị bong gân, hơn nữa nam nữ khác biệt, Lâm Hoa Hoán nghĩ đến người vừa mới chào hỏi mình, buông củi xuống rồi rời đi gọi người.
Vừa rồi Vương Tiểu Lệ chịu đựng thẹn thùng lôi kéo người ta làm quen, bây giờ người ta đang đi về phía mình, cô ta vô cùng vui mừng, kết quả vừa nghe là có người xảy ra chuyện, do mình suy nghĩ quá nhiều liền thất vọng, vội vàng buông bỏ công việc trong tay mình, nhanh chóng đi theo.
Thật vất vả mới chờ được người tới, kết quả mới nói hai câu thì người đã rời đi, may mắn không cần chờ thêm bao lâu, Lâm Hoa Hoán đã gọi người tới, Dư Thu Đồng không biết cố gắng hốc mắt đều đỏ lên.
Có hai người hợp lực, Lâm Hoa Hoán dùng dây leo thô để mượn lực, kéo hai cô gái lên.
Vừa kiểm tra, xương chân Dư Thu Đồng bị lệch vị trí, anh liền giúp cô ta sửa xương, Tần Minh San tốt hơn một chút, chính là vặn lại rồi.
Vương Tiểu Lệ nhìn hai cô gái một thân chật vật như vậy: "Bây giờ các cô như vậy còn có thể đi được không? Vẫn còn một chặng đường dài để trở về đó."
Dư Thu Đồng có chút phát sầu: "Tôi không đi được." Chân bị thương hơi dùng sức liền đau đớn, thấy thế, Lâm Hoa Hoán cởi bỏ củi của mình, từ đó rút ra hai nhánh cây thẳng tắp, dùng dao chặt củi sửa chữa cành cây bén nhọn: "Các cô cầm cái này làm nạng đi, cô đỡ các cô ấy một chút."
Vương Tiểu Lệ: "Còn anh thì sao?"
Lâm Hoa Hoán chỉ chỉ cỏ Dư Thu Đồng và Tần Minh San cắt ở phía dưới, lắc mình đi xuống, sau đó lấy lên.
Nhìn thấy cỏ này, Tần Minh San cười khổ, nếu như không phải bởi vì khu thanh niên trí thức không có cỏ đốt lửa, các cô cũng sẽ không vào núi cắt cỏ, kết quả không cẩn thận, Dư Thu đồng trượt chân ngã xuống, còn mang theo Tần Minh San bên cạnh cũng cùng rớt theo.
Nếu như không lấy lại, không phải tay không trở về sao?
Còn mang theo vết thương, như vậy cũng quá thiệt thòi.
Vương Tiểu Lệ đứng ở giữa Dư Thu Đồng và Tần Minh San: "Vậy hai người đỡ tôi một chút, tôi đưa các cô trở về, chân các cô phải chăm sóc thật tốt một đợt, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày đó."
Lâm Hoa Hoán tỏ vẻ nói: "Các cô chậm rãi đi, không cần nóng nảy, số cỏ mà các cô cắt được này tôi sẽ đưa về khu thanh niên trí thức cho các cô, yên tâm, không mất được."
Tần Minh San nhìn anh dễ dàng đem số cỏ của hai người hợp lại thành một, hơn nữa còn có số củi mà anh tự nhặt, nhìn qua cực kỳ khổng lồ. Lâm Hoa Hoán lại trông không có dáng vẻ cố hết sức, khí lực của anh lớn đến mức nào chứ?
Dư Thu Đồng cũng cảm thấy bội phục, cô ta vừa mới gánh đã cảm thấy vô cùng nặng nề, nếu không cũng sẽ không trượt chân, một chút cứu vãng cũng không làm được, thì đã rơi vào trong hố, nam nữ khác biệt lớn như vậy sao, hay là khí lực của anh phá lệ lớn?
Vương Tiểu Lệ đỡ các cô, còn chưa đi tới dưới chân núi đã gặp được những người khác vào núi đốn củi cắt cỏ, nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của hai người bọn họ, nhao nhao ra tay giúp một phen, đưa về khu thanh niên trí thức.
Tình huống này của các cô, hiển nhiên là thời gian tới cũng không có biện pháp ra đồng, ở trong khu thanh niên trí thức lập tức có người mất hứng.
Lưu Đông Anh về nông thôn một năm nhìn thấy các cô như vậy, cau mày không nói lời nào, vẻ mặt đều thể hiện ra không vui.
Nhóm bọn họ là cùng nhau ăn cơm cùng nhau làm việc, hiện tại các cô bị thương, không có biện pháp ra đồng, đó không phải là chỉ có ra không có vào hay không? Đến lúc chia lương thực làm sao có thể đủ ăn?
Tần Minh San phát hiện, cô tỏ vẻ cô cũng không muốn sảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô sẽ mau chóng dưỡng thương, tranh thủ sớm ngày trở lại vị trí của mình, đồng thời cũng sẽ không nằm trên giường, chờ vết thương của cô tốt hơn một chút, cô sẽ đi làm những công việc không cần đứng khác, ví dụ như bóc đậu vân vân, ít nhiều cũng có thể kiếm được một chút công điểm.
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Lưu Đông Anh mới đẹp hơn một chút, sắc mặt những người khác cũng hòa hoãn không ít.
Ngay sau đó Dư Thu Đồng cũng tỏ vẻ mình sẽ không ngồi không.
Lúc này, Lưu Đông Anh cũng cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình quá rõ ràng, an ủi một câu: "Các cô cũng đừng nóng vội, chờ vết thương của các cô tốt một chút rồi làm việc, bằng không thời gian dưỡng thương phải kéo dài hơn."...
Đối với Lâm Hoa Hoán mà nói thì đây chỉ là một khúc nhạc nhỏ, trên đường trở về thuận tay giúp hai người, đem cỏ mà hai cô gái đã cắt đưa về khu thanh niên trí thức sau đó vê nhà, chuyện sau đó không cần quản nhiều, việc này không tới phiên anh ra mặt, anh trở về nói với ba mình một tiếng là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận