Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 54
Anh hai và anh ba của cô, cả hai đều là những người thông minh, nếu không thì cũng không thi đậu đại học. Nhưng ở một số phương diện, bọn họ vẫn chưa chạm vào mặt tối của nó, cho nên vẫn còn rất ngây thơ.
Căn nhà được nhà máy cơ khí phân cho anh có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích cũng lớn hơn căn phòng cũ một chút, sau khi trang trí sắp xếp lại có thể sử dụng làm phòng tân hôn. Nếu sau này có con nhỏ, còn có thể ngăn cách với hội trường tạo thành một gian phòng nhỏ cho đứa bé.
Ngày lành đã đến, Lâm Thanh Thạch lại xin phép nghỉ, cả nhà cùng đi lên thành phố tham dự hôn lễ.
Bây giờ, mọi người đều làm đám cưới rất đơn giản và ngắn gọn. Mặc quân phục chụp ảnh chung, lấy giấy chứng nhận, sau đó nhờ đồng nghiệp và người thân có mặt ở hội trường chứng thực, trên lễ đường tuyên bố trở thành vợ chồng, cùng nhau cố gắng vun vén gia đình. Cuối cùng, mời mọi người ăn đậu phộng và hạt dưa. Đây chính là quá trình tổ chức một đám cưới, không có rượu ngon hay cỗ bàn gì cả.
Trước đây Hiểu Hiểu đã được chứng kiến một lần, khi đó đám cưới của Lâm Hoa Dương và Vân Vi cũng giống như này.
Lúc ấy cô còn chưa biết đi, được Vệ Hi Nhạc bế vào trong lòng, quan sát một cặp đôi vừa mới trở thành vợ chồng.
Toàn bộ hôn lễ diễn ra trong vòng chưa đầy hai giờ. Sau khi nó kết thúc, mọi người đều quay trở về tiếp tục công việc của mình.
Thực ra thì, tất cả mọi người đều trở lại đại đội sau đó ăn một bữa cơm chung, cô dâu mới chính thức ra mắt họ hàng, nhận diện những người thân khác trong gia đình.
Từ trên thành phố trở về, Hiểu Hiểu liền bị bệnh.
Thật vui mừng khi chứng kiến anh ba và chị dâu trở thành một đôi. Lúc đi tinh thần sáng láng hết mình, lúc về... mặt mày rũ rượi, toàn thân trông yếu ớt vô cùng.
Dương Bình đau lòng không thể chịu nổi, hỏi con gái xem đã xảy ra chuyện gì.
Không phải là đi tham dự một sự kiện vui vẻ sao?
Lâm Hoa Trạch dẫn vợ mới cưới ve, chỉ biết cười khổ mà nói nguyên nhân.
Trên đường về, bọn họ tình cờ gặp một cuộc xử án công khai, váng cả đầu, người lớn nhìn thấy chắc còn bị sốc chứ đừng nói đến trẻ con.
Hiểu Hiểu nghe xong cảm thấy có chút áy náy, cô thật sự mắc bệnh nhưng lại cố ý che giấu.
Bởi vì đây là một cơ hội hiếm có.
Cô không muốn bỏ lỡ.
Vệ Hi Nhạc cũng bị doa đến run sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy lại tỉnh thần: "Mẹ, mọi chuyện chính là như vậy. Tối mai Hoa Trạch mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, mẹ và ba nhất định phải tới đó."
Tiện thể gặp mặt cháu dâu mới một chút.
"Công việc trên tỉnh nhiều quá hả?" Dương Bình thấy hơi lo lắng khi nhìn Lâm Hoa Trạch.
Lâm Hoa Trạch lắc đầu: "Không nhiều đâu bà ngoại, bà cứ yên tâm đi."
Hai hàng lông mày của Dương Bình bất giác nhăn lại, nhìn vẻ mặt bơ phờ của cháu gái, vốn là đứa trẻ nhỏ nhắn lanh lợi thường ngày bây giờ lại không nói lời nào, trong lòng thầm thở dài.
Vệ Hỉ Nhạc khẽ cong môi cười: "Mẹ đừng quá lo lắng, tối mai mẹ nhớ sang sớm nha."
Mặc dù đây là chuyện không nên nói, nhưng may là ngày hôm qua con trai đã đi đăng kí kết hôn rồi, nếu để tới hôm nay sẽ gặp phải chuyện hộc máu này, thật là không muốn nghĩ đến mà.
Đêm đó trở về, Vệ Hỉ Nhạc liền gặp ác mộng, mơ thấy hai đứa con trai làm việc trên tỉnh của mình cũng gặp phải chuyện như vậy, bị đánh đập tới mức đầu rơi máu chảy, trước mắt toàn dân thiên hạ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, toàn thân chật vật. Lúc bà tỉnh lại, trên đầu đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên từ trong cơn ác mộng mở to mắt, hô to: "Đừng!"
Lâm Thanh Thạch đang ngủ bên cạnh bị giật mình, lập tức ngồi dậy, Hiểu Hiểu cũng bừng tỉnh.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ hé mở, Vệ Hỉ Nhạc hít một hơi vỗ về con gái đang mở to mắt: "Hiểu Hiểu, không có việc gì đâu, con ngủ đi."
Lâm Thanh Thạch xoa xoa vầng trán ướt đẫm mồ hôi của vợ: "Gặp ác mộng sao?"
Hiểu Hiểu ngồi lên, nghiêng người đến bên cạnh mẹ: "Mẹ, đừng sợ."
Vệ Hỉ Nhạc võ vai con gái, nhẹ giọng: "Doa con sợ hả, mẹ không sợ, con cũng đừng sợ nữa."
Mặc dù bản thân còn chưa hết sốc, nhưng phản ứng đầu tiên của bà vẫn là an ủi con gái, sợ cô bị hù doa.
Hiểu Hiểu áp mặt vào người mẹ, cảm nhận được nhiệt độ của mẹ, trái tim cũng mềm nhũn.
Có người thân như vậy, làm sao cô có thể không lưu luyến trong lòng?
Bị xuyên vào hoàn cảnh này không khác gì tận thế đối với Hiểu Hiểu, nhưng hiện tại vẫn là xã hội hòa bình, cho dù có khó khăn như thế nào, cô cũng sẽ đối mặt.
Cô muốn mình mau chóng lớn lên, có thể làm chủ bản thân, không thể từ bỏ năng lực của chính mình. Bây giờ không có tinh hạch cũng không có zombie, cô có thể luyện tập nhiều hơn, sử dụng thực lực một cách tối đa, sớm muộn gì cũng sẽ thăng cấp.
Nếu như được thăng cấp, cô sẽ trở thành một người có bản lĩnh. Ở thời đại này, chỉ cần dựa vào địa hình sông núi, là cô đã không phải lo lắng nhiều chuyện.
Lương thực mới là sức mạnh của đồng tiền, chỉ cần có thịt là có thể đổi được rất nhiều thứ. Dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ cố gắng hết mình để bảo vệ chúng.
Khi cô còn nhỏ, gia đình đã giúp cô che mưa che gió. Sau này, cô nhất định sẽ báo đáp họ bằng một cách khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận