Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 167
"Cái gì mà mẹ đỡ đầu, tớ đồng ý sao? Bọn chúng không đi theo. Còn đang muốn di học. Lần sau có cơ hội sẽ gặp."
Dù sao cô cũng phải ở đây lâu, nếu dắt theo hai đứa nhỏ có thể sẽ khiến tiến độ học tập của chúng bị chậm, không kịp chương trình học, như vậy sẽ rất ảnh hưởng.
Hiểu Hiểu còn chưa bình tĩnh, thanh giọng càng lúc càng cao: "Cậu có ảnh của hai đứa nhỏ không? Cho tớ xem ảnh đi, hai đứa bao nhiêu tuổi rồi?"
"Một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi." Mai Tố Khanh lấy ảnh chụp ra.
Hiểu Hiểu nhìn hai cô gái nhỏ bên cạnh Mai Tố Khanh trong bức ảnh: "Trông chúng gầy quá."
"Trước đây ở nhà chúng không được ăn uống tốt." Nếu chúng sống tốt, sẽ không tới lượt cô ấy nhận làm con nuôi. Nói chung là ở trong chính gia đình thì vẫn tốt hơn nhiều.
"Vậy bây giờ cậu phải cho mấy cô gái nhỏ của chúng ta ăn no, vỗ béo chúng mập lên."
"Điều này còn cần cậu phải nói sao."
"Tình huống nuôi dưỡng hai đứa nhỏ này như thế nào?"
"Thế nào à?" Mai Tố Khanh trầm ngâm: "Thực ra tớ cũng không cảm thấy nhiều. Cậu biết đấy, xung quanh tớ luôn có người làm mọi việc. Hai đứa đều không quá nhỏ, có thể tự lo liệu mọi việc trong cuộc sống hàng ngày rất tốt. Tớ sẽ cung cấp chỗ ở và mua sắm nhu yếu phẩm hàng ngày, bây giờ chưa quen thì thận trọng một chút, hiện tại thời gian quá ngắn, không có cách nào khác, so với lúc mới tới, bọn chúng bây giờ tốt hơn rất nhiều." Nói đến đây, Mai Tố Khanh bỗng nhíu mày.
"Cậu đã nói rằng chúng đã có một khoảng thời gian tôi tệ ở nhà trước đây, nhưng bây giờ lại ở trong một môi trường gia đình mới. Như thế này là bình thường." Hiểu Hiểu an ủi.
"Cậu có biết kích thước của chúng không? Tớ sẽ gửi quần áo cho hai đứa nhỏ. Cậu đã giới thiệu tớ với chúng chưa? Đừng nói với tớ là chưa nhé."
"Đừng lo, tớ đã giới thiệu cậu với hai đứa nhỏ rồi. Nếu cậu xuất hiện trước mặt chúng. Chúng sẽ nhận ra ngay."
Mai Tố Khanh lập tức thay đổi cuộc trò chuyện: "Cậu thế nào rồi? Lúc mới đến, tớ đã thấy cậu cau mày, Sao vậy, có chuyện gì vậy?”
Mặc dù hai người họ không thường xuyên gặp nhau nhưng hai người trong số họ hiểu nhau hơn nhiều so với những người khác.
Hiểu Hiểu thở dài và không có ý che giấu: "Cậu biết đấy, hầu hết mọi người đều sẽ phải đối mặt với sự thôi thúc kết hôn khi về già. Tớ bây giờ như thế này. Vấn đề là có người ở bên cạnh tớ thích tớ, nhưng anh ta lại im lặng ra vẻ không có gì, cũng khá lâu rồi, anh ấy không còn trẻ nữa, tớ cũng không có cách nào có thể trực tiếp đến gặp anh ấy để nói rằng anh đừng thích em nữa. Nếu nói ra điều này, anh ấy sẽ nghĩ tớ tự mình đa tình. Nếu anh ấy nói rằng tất cả đều do tớ đã hiểu lầm thì sao? Bây giờ phải giả vờ như không tôn tại hả? Tớ rất trân trọng tình bạn này, tớ sợ sẽ không có cách nào để quay trở lại mối quan hệ hài hòa như hiện tại."
Mai Tố Khanh nhìn vào những rắc rối trong mắt cô, ánh mắt có chút ý cười nhẹ: "Vậy thì cậu đã từng nghĩ đến chưa? Việc ở bên cạnh anh ấy?"
Hiểu Hiểu ngẩn người, cô lắc đầu, nói thầm: "Cảm giác như vậy thật sự rất kỳ quái." Mai Tố Khanh có chút dở khóc dở cười: "Có cái gì mà kỳ quái, có phải cậu độc thân lâu lắm rồi đúng không?”
Mai Tố Khanh cảm thấy cô có thể đã chui vào ngõ cụt: "Có phải hay không là cậu đang sợ?"
Hiểu Hiểu lặp lại: "Sợ ư?"
"Đúng vậy, cậu có phải hay không đang sợ?"
"Tớ sợ cái gì?" Hiểu Hiểu không hiểu.
"Cậu sợ mất đi hoàn cảnh ổn định hiện tại. Cậu không muốn thay đổi, Hiểu Hiểu, cậu không cần đặt ra quá nhiều quy tắc và quy định cho bản thân. Sau nhiều năm như vậy, chúng ta đều đã hòa nhập ở đây có đúng không?”
"Ý tớ là nếu cậu cảm thấy điều đó thật đáng tiếc, cậu có thể nghĩ xem liệu cậu và anh ấy có thể sánh bước cùng nhau hay không. Đừng viết một điểm dừng ngay từ đầu. Điều đó sẽ không công bằng với anh ấy và không công bằng cho cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận