Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 51

Chuong 51Chuong 51
Nhìn gương mặt cứng nhắc của Lâm Thanh Thạch, đối diện với ánh mắt nặng nề, bà ta vốn còn muốn tiếp tục nói, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được nữa.
Ánh mắt này sao lại làm cho bà ta có chút dựng lông, e rằng có thể đây là người có chút thân phận đi, quên đi, cái miệng này của bà ta luôn dễ dàng đắc tội người khác, hôm nay còn phải chờ thông báo, đừng nháo ra chuyện gì làm chậm trễ.
Bà ta hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, dù thua người nhưng không thể thua thế được, vì vậy liên đứng lên nói: "... Bác tài, tôi muốn xuống ở giao lộ tiếp theo."
Vệ Hỉ Nhạc thấy thế khóe miệng nhếch lên.
Bà ta xuống xe, một người ở bên cạnh vẫn lặng lẽ nhìn chủ động đáp lời: "Các người đừng chê trách, chị Lan là người như vậy, chị ấy có một đứa con trai làm cán bộ, có chút vênh váo hung hăng, nói chuyện không biết dùng đầu óc, thực tế không có ý xấu, đại khái là chị ấy nhớ tới một đống chuyện rách nát bên phía nhà chồng, không phải cố ý khinh thường các người, các người đây là muốn đi đâu thế, túi lớn túi nhỏ, tôi đối với nơi này tương đối quen thuộc, lát nữa tôi có thể giúp các người chỉ đường."
So với người vừa rồi, người này có vẻ rất nhiệt tình.
Lâm Thanh Thạch rất khách khí mà từ chối: 'Không cần, chúng tôi biết đường, cảm ơn đồng chí."
Lâm Hoa Khôn râu rĩ không vui, nhìn ba mẹ lại nói với bà ta mấy câu, đều là lời cự tuyệt.
Cậu biết, là do biểu hiện của cậu có dáng vẻ của "đồ nhà quê”, làm cho người khác ghét bỏ.
Điều này làm tổn thương lòng tự trọng nhỏ bé của cậu.
Đang buồn bực, lại nhận thấy tay mình được một bàn tay khác nắm chặt, cậu nhìn qua, là em gái.
"Anh ơi, không sao đâu."
Em gái đang an ủi mình.
Nhận thấy được sự thật này, tâm tình Lâm Hoa Khôn tốt lên một chút, trên mặt cố ý nở nụ cười: "Được, không có việc gì.'
Vệ Hỉ Nhạc đối đáp với sự nhiệt tình của người này, nhìn hai anh em một cái, trong mắt không khỏi hiện lên ấm áp.
Con cái của bà đều là những đứa trẻ ngoan.
Sau khi bọn họ xuống xe, bác gái vừa mới chủ động tiếp lời vẫn còn ở trên xe, nhìn bọn họ xuống, còn muốn giúp đỡ xách hành lý dùm, Lâm Thanh Thạch một tay khiêng một cái, nhẹ nhàng, tỏ vẻ mình không cần giúp.
Xuống xe, nhìn xe buýt đi xa, Vệ Hỉ Nhạc nhìn con trai, sờ sờ đầu cậu: "Hoa Khôn, con có ý kiến gì về hai bà vừa rồi không?”
Đối với bọn họ mà nói thì họ là bác gái, còn đối với đứa trẻ còn nhỏ thì chính là bà.
"Quan điểm gì?" Lâm Hoa Khôn không hiểu, chần chờ: "... Là con không nên biểu hiện ra ngoài, làm cho người ta chế giễu sao?"
Vệ Hỉ Nhạc ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc: 'Không phải, con nói cũng không sai, trẻ em hưng phấn một chút thì rất là bình thường, bà ta cười con là bà ta làm không đúng, sau này nếu con không muốn bị trêu chọc, chỉ biểu hiện khi ở trước mặt người nhà là tốt rồi. Điều mẹ muốn hỏi con là, con cảm thấy người bà rất nhiệt tình vừa nãy thế nào?"
Lâm Hoa Khôn gật gật đầu: "Rất nhiệt tình, rất hiếu khách, là một người nhiệt tình... Phải không?"
Nhìn sắc mặt của ba, cậu càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng dùng từ nghi vấn.
Vệ Hỉ Nhạc đỡ mặt cậu thẳng lại, để cậu nhìn bà, không cần nhìn ba của cậu: "Người nhiệt tình? Vậy con nghĩ tại sao ngay từ đầu bà ấy không nói lời nào?"
"Tại sao phải đợi đến lúc người nọ xuống xe rồi mới nói chuyện?”
"Con có cảm thấy lời nói của bà ấy có vấn đề gì hay không?”
"Hơn nữa vì sao lại nhiệt tình chủ động nói muốn giúp chúng ta xách đồ như vậy?"
Lâm Thanh Thạch nhìn đứa con trai út, nhíu mày, cảm thấy con trai nhỏ cần tiến bộ hơn: "Lần trước khi chúng ta tới tìm anh hai của con đã từng gặp bà ấy, bà ấy có một đứa cháu trai làm việc dưới trướng anh hai con, lúc đó bà ấy đi đưa đồ, đã đối diện với chúng ta một lần, ngay từ đầu chắc là bà ấy không nhận ra, sau đó ba nói chuyện, bà ấy lập tức nhớ tới."
Lâm Hoa Khon:
Hiểu Hiểu: "..."
Cô bội phục nhìn ba mình, lần trước tới đây đã nửa năm rồi, thế mà ba vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy!
Đây là cái loại trí nhớ gì?
Chả trách dù cô có không gian mà cũng phải thật cẩn thận, có một người ba từng là trinh sát, ai có thể không cẩn thận đây chứ.
Nếu như dị năng không gian của cô thăng cấp thì tốt rồi, khi đó Hiểu Hiểu cũng nghe nói có dị năng giả hệ không gian khác được thăng cấp, không cần chạm tay, cũng có thể đem đồ vật thu vào không gian, nếu như cô cũng làm được như vậy, còn cần lo không có thịt ăn ư?
Đứng ở trong núi, những món ăn hoang dã như gà rừng, lợn rừng tự động đi vào không gian của cô, suy nghĩ về cảnh đẹp đó, Hiểu Hiểu không khỏi nuốt nước miếng, dân quê coi thức ăn là trời, nghĩ đến gà rừng hâm nấm, gà nướng, gà hấp, gà nấu trong trái dừa, gà hấp muối, thịt ướp cải muối, thịt luộc, món hầm, móng heo kho tàu... Hiểu Hiểu càng tưởng tượng càng cảm thấy thèm chảy nước miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận