Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 83
Mai Tố Khanh nghiêng đầu: "Tớ là người ngoài, có một số lời họ sẽ tránh né không nói cho tớ, đại khái chính là đòi lại công bằng cho mẹ cậu."
Mai Tố Khanh đột nhiên nở nụ cười: "Không có cơ hội để cậu ra tay rồi, tớ nghe một chút, lần này người phía sau bọn họ như thế nào cũng phải lột bỏ một tâng da"
Suy cho cùng thì bọn họ mới là đầu sỏ gây tội.
Mà những người ra tay này cũng sẽ không được bỏ qua như vậy.
Mai Tố Khanh có chút cảm khái: "Như vậy không tốt sao? Cậu không phải đơn độc chiến đấu một mình, bên cạnh còn có rất nhiều người nhà, xảy ra chuyện gì, không cần một mình xông lên phía trước, có thể ở sau lưng bọn họ, được bọn họ bảo vệ."
Hiểu Hiểu không nói gì một lúc lâu.
Một hồi lâu mới lẩm bẩm: "... Tớ vẫn còn quen với việc trở thành một người bảo vệ, mà không phải là người được bảo vệ."
Được người khác bảo vệ à, cẩn thận suy nghĩ một chút, thật đúng là lúc trước hai người cô và Mai Tố Khanh gắn bó với nhau như keo sơn, đối phương xảy ra chuyện, các cô trước tiên sẽ bôn ba vì đối phương, trừ bọn họ ra, cũng không có người khác.
Bây giờ nếu cô gặp chuyện không may, nhiều người trong gia đình sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến với cô.
Nghĩ như vậy, trái tim của Hiểu Hiểu liền nóng lên.
Người nhà bình thường chính là tồn tại như vậy, vừa nghĩ tới, tâm liên mềm nhữn một góc.
"Mẹ của tớ, bà ấy không sao chứ? Có di chứng gì hay không?”
Não bộ quá phức tạp, cho nên cô rất lo lắng.
Mai Tố Khanh lắc đầu: "Di chứng khó mà nói, còn phải tiếp tục theo dõi quan sát, ngày mai tớ sẽ đến bệnh viện tiếp tục canh giữ, đại khái xác suất lớn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Hiểu Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Lúc này, một y tá nhỏ đi ra khỏi phòng, chỉ vào phòng bệnh: "Hai người là người nhà à, bệnh nhân tỉnh dậy rồi."
Biểu tình trên mặt Hiểu Hiểu bỗng nhiên sinh động trở lại, chạy chậm vào phòng...
Cũng trong lúc này, trước cửa bệnh viện, Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Kiện hờ hững đứng ở nơi đó, trước mặt họ có một nhà ba người đang quỳ, một người đàn ông trung niên dùng sức ấn đầu con trai: "Chúng tôi nhận sai với ngài, việc này là chúng tôi không đúng, chúng tôi dập đầu với ngài!"
Thiếu niên vẻ mặt quật cường, vẫn luôn muốn đứng lên, miệng la hét: "Tôi không sai, tôi cũng không phải cố ý!"
Mẹ hắn ở bên cạnh nhịn đau lòng, hung hăng cho hắn một cái tát, phát ra một tiếng bốp thật vang dội: "Thằng nhóc này, mày nói cái gì vậy? Mày còn muốn để tao nhận sai dùm mày ư!"
Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Kiện không nhắc một lời về những gì đã xảy ra ở bệnh viện, khi nghe tin Vệ Hỉ Nhạc đã tỉnh, bọn họ liền vội vàng chạy như bay đến. Vệ HiNhac vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Kí ức của bà vẫn dừng ở việc đang đi trên đường rồi bị va phải thứ gì đó, sau đó liền không nhớ nữa: "Mình bị làm sao vậy?" Giọng bà rất yếu ớt.
Không phải bà chỉ bị va chạm một tí thôi à? Sao bây giờ lại ở bệnh viện? Hơn nữa mọi người đều ở đây, sắc mặt lộ vẻ... Không phải chính mình đã làm gì rồi sao, cảm giác như bà muốn chết vậy?
Phì phì phì!
Vừa rồi bà không nghĩ gì cải
"Mẹ, mẹ có muốn uống nước không?”
Vệ Hỉ Nhạc nghe cô con gái yêu của mình nói, bà cười một cái, nhận ra đầu óc mình choáng váng nặng nề, xem ra không phải là một vụ va chạm đơn giản.
"Muốn.
"Dạ, mẹ, mẹ vừa mới tỉnh dậy, mẹ nên nói chuyện ít thôi."
Vệ Hỉ Nhạc chớp chớp mắt, thái độ của con gái rất cẩn thận, nhìn qua phía các con trai, cháu trai một lượt, thái độ bọn họ cũng không khác mấy.
Hiểu Hiểu rót một cốc nước, Lâm Thanh Thạch cầm lấy: "De đó cho cha."
"Mẹ, bây giờ mẹ còn thấy đau không?" Lâm Hoa Khôn ngước ánh mắt mong đợi hỏi.
Vệ Hỉ Nhạc cảm nhận một lát, sau đó chớp chớp mắt: "Có một chút."
Lâm Hoa Khôn meu máo, cố gắng nhịn lại, không được khóc.
Tự trách nước mắt cứ chảy ra.
Tuy rằng mọi người đều bảo không liên quan gì đến cậu, nhưng trong lòng cậu biết rõ đó là do mình.
Lúc ấy chỉ vì mua một cuốn sách, nếu không vì vậy thì họ sẽ không từ đó đi ngang qua.
Mai Tố Khanh kiểm tra bà một lúc, xong xuôi liên dặn dò : "Không sao cả, sau này chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt và bổ sung thêm dinh dưỡng, nhưng không thể ăn những thứ quá kích thích, chẳng hạn như..."
Vệ Hỉ Nhạc ở bệnh viện ba ngày.
Ba ngày này, Hiểu Hiểu đều ở bên bà, không đi đâu, Lâm Hoa Khôn cũng xin nghỉ phép để ở bên cạnh mẹ.
Ba ngày trôi qua, Vệ Hỉ Nhạc phục hồi rất nhanh, các bác sĩ ở bệnh viện đều rất ngạc nhiên, nói bà hồi phục sức khoẻ nhanh hơn người bình thường.
Mai Tố Khanh cười không nói gì, Hiểu Hiểu cũng biết rõ điều đó.
Vệ Hỉ Nhạc được xuất viện mới nói cho những người khác biết.
Đối với những người lớn tuổi trong gia đình, không ai dám nói mức độ nghiêm trọng như thế này cho bọn họ nghe, đặc biệt là Vệ Tam Toàn và Dương Bình, vì sợ họ không chịu nổi cú sốc này, tuy nhiên tất cả cũng nói cho họ biết những gì đã xảy ra, nhưng cùng lắm là kể lại sự tình một cách nhẹ nhàng và mơ hồ hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận