Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 109

Chuong 109Chuong 109
Lâm Hoa Khôn muốn giao hết việc này cho cô làm, Hiểu Hiểu liền kéo vạt áo của cậu: “Anh muốn đi đâu vậy, hãy làm cùng nhau đi." Tưởng muốn đem hết toàn bộ giao cho cô là được hay sao hả?
Không dễ như vậy đâu.
Lâm Hoa Khôn cũng không chịu thua, nắm lấy vạt áo của mình rồi kéo ra: "Em có nhìn thấy người đàn ông con trai nào mà vào bếp hay không."
Hiểu Hiểu cũng không chịu thua: "Đừng viện lí do lí trấu, nói giống như là anh không vào bếp lần nào vậy.'
Nếu cô và mẹ đều không có ở nhà, ba và anh ấy không phải cũng sẽ tự mình vào bếp nấu cơm hay sao, sao giờ tự dưng lại không được rồi?
Chỉ là anh ấy lười biếng mà thôi.
Lâm Hoa Khôn bị nhéo đến bất động, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi xuống xử lý chỗ cá đó, mổ bụng, rồi đem đi ướp muối.
Hiểu Hiểu đi vào trong phòng bếp rồi nấu ăn.
Lâm Hoa Khôn vẫn là một người anh tốt và yêu thương em gái của mình, biết cô không thích dọn dẹp mấy con cá này, lúc đầu cậu ấy cũng chỉ phàn nàn vài câu, sau đó lại rất chăm chỉ mà dọn dẹp.
Cậu cũng đã được rèn luyện, nên làm việc rất là nhanh nhẹn.
Nhìn số lượng ở trong bồn nước, Lâm Hoa Khôn lấy một ít ra khỏi bồn và định mang đến cho ông bà.
Lâm Hướng Quân và Lâm Vọng Quân đều đang làm nghề đan lưới, họ không có thời gian để đi câu cá với nhóm thanh niên trẻ tuổi, nên họ cũng chỉ được chia những cái đó, hai người họ lại bắt được nhiều hơn, nên đưa một ít cho bọn họ.
Vừa rồi cậu đã nhìn thấy Lâm Tú Hồng, và thấy em ấy thu hoạch cũng bình thường chứ không khá khẩm gì.
Về phần nhà của bác cả bên kia thì cậu cũng không quan tâm lắm, nhiều cháu trai đến như vậy, mỗi người được một ít, thêm nữa cũng không ít.
Khi Lâm Hoa Khôn đến nơi, Chương Chỉ ở trong sân đưa tay vuốt bụng liền đi lên chào, nhìn thấy trong tay cậu đang ôm một cái chậu to thì nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Cậu thấy Tào Phi Yến không có ở nhà, đoán hẳn là thím ấy cũng đi làm ruốc cá rồi.
Lâm Tú Hồng nhìn số cá ở trong thùng, liền có chút ngượng ngùng, lúc đi câu cô cũng thực sự đã rất nỗ lực, nhưng những con cá đó rất nhanh nhẹn, cô căn bản là không bắt được.
Phương Phán Xuân liền chào: "Hoa Khôn, cháu đến rồi à."
"Dạ, thưa bà, cháu và em gái đã bắt được một ít cá, hiện tại mang đến một ít cho bà với ông, có cái chậu nước nào hay không ạ? Để cháu đổ cá vào trong."
"Được được được, cháu đến kia lấy cái thùng đi, bà cảm ơn cháu nha."
Chương Chi bên cạnh liền cười tươi, phần lớn số cá này sẽ để dành cho thai phụ, vì hiện tại cô là người mang thai duy nhất ở trong nhà họ.
Nhìn thấy số cá này, có thể không thích hay sao. Lâm Hoa Khôn cũng không có nhiều điều gì để nói, cậu đổ cá vào thùng xong liền đi về nhà.
Dù sao cũng đã đưa cho ông bà rồi, bọn họ muốn để cho ai ăn, đó là quyền của bọn họ.
Về đến nhà cậu liên nhìn thấy có thêm một người nữa, nhìn đến đối phương, Lâm Hoa Khôn đảo mắt, bất giác lại cảm thấy hậm hực: "Sao cậu ta lại đến đây vậy?"
Ở trong trường em gái của cậu cùng với cậu ta như hình với bóng, học cùng chung một lớp, nhưng hiện tại là đang nghỉ đông. Hơn nữa hai đại đội cũng đang câu cá cùng với nhau, sao cậu ta không ở trong đội.
Nói đến việc này, Ôn Kim Nghiêu tỏ ra có vẻ có chút vô tội: "Anh không phải là không biết, thao tác của em rất chậm, em ở bờ biển đi nhặt một ít ốc đá và trai, nhưng mà mò mãi cũng không có, có điều dù sao cá ở trong thôn cũng đã đủ chia để dùng cho đến tết."
Nghe xong, Lâm Hoa Khôn liền có linh tính, cậu ta khi vừa dứt lời xong, liền nghe thấy giọng Hiểu Hiểu từ bên kia truyền tới: "Cau không bắt được cá à, hãy lấy của chúng tôi một ít đi, con cá to bằng nửa con này dùng để nấu cháo thì rất ngon đấy."
Vốn dĩ họ muốn cho ông bà ngoại một ít, nhưng bây giờ phải cho cậu ta một ít rồi, với lại số lượng cá mà họ bắt được cũng rất nhiều.
Lâm Hoa Khôn tặc lưỡi, cậu biết thế nào cũng sẽ như vậy mà.
Ôn Kim Nghiêu cũng không từ chối, cậu ấy vui vẻ đáp lại, hôm nay cô đã tặng cá cho cậu, lần sau cậu sẽ có cơ hội tặng lại quà tốt cho cô.
Còn có thể mượn cơ hội này nhiều hơn một lần nữa.
Ruốc cá này đã được Vệ Hỉ Nhạc thử lại được vài lần, và chọn hương vị mà được mọi người cho là ngon nhất.
Sau khi đã làm xong hết, Lâm Thanh Thạch đã nhờ người gửi đến nhà máy.
Vệ Hi Nhạc sợ rằng họ sẽ đổi ý, còn Lâm Thanh Thạch thì không lo lắng điều đó, ông chỉ lo lắng một điều, chính là nhu cầu sau này sẽ giảm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận