Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 147
Lâm Hoa Khôn nghĩ đến việc này, cùng lắm anh hạ thấp chính mình một bậc, điểm không đủ là anh sẽ thi rớt vậy thì quá đáng tiếc, chân chừ hồi lâu thì quyết định hạ xuống và điền vào cấp độ tiếp theo, tuy nhiên các trường đại học anh điền đều ở thủ đô, còn em gái anh thì quyết tâm đi thủ đô, anh hai anh ba đều là đại học tỉnh thành, thế nhưng thủ đô là thủ đô, là trung tâm của đất nước bọn họ đó, anh cũng muốn đi!
Lâm Thanh Thạch không phản đối, việc này đã được giải quyết rồi.
Tiếp theo là chuỗi ngày hồi hộp chờ giấy báo nhập học.
Khắp nơi đều tràn đầy sự lo lắng.
Một số vẫn kinh doanh như thường, còn một số thì lo lắng, bồn chồn.
Lâm Hoa Khôn thuộc dạng đứng ngồi không yên, mỗi ngày đều đến bưu điện xem thử.
Cũng không sợ mọi người cười vì thời gian này bưu điện rất đông đúc.
Anh cả đừng cười anh hai làm gì.
Lâm Đại Hải lại bị ốm đến phát sốt, trong lúc mơ hồ, ông cụ hỏi thăm: "Thư nhập học báo trúng tuyển của cậu hai đã có chưa?”
Phương Phán Xuân trả lời liên tiếp: "Sẽ có nhanh thôi ông al
Vì sự việc này nên cuộc nói chuyện về hôn nhân của Lâm Tú Hồng phải dừng lại, cô ta nhìn bà nội ở bên ông nội, liền chậm rãi bước ra ngoài.
Cô ta cũng muốn thi vào đại học nhưng chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, chắc chắn là không thể thi không đậu.
Hi vọng anh em họ thi đậu sao? Ngoài miệng thì chúc sẽ thi đậu, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào chỉ có cô ta mới biết được.
Chắc chắn là cô ta cũng đang ghen ghét.
Cô ấy đã có nhiều thứ mà cô ta không có, nhưng trong tương lai, cô ấy sẽ có nhiêu thứ hơn mà cô ta không có.
Đôi khi thật là muốn phá hư tất cả mà.
Sau đó cô ta nghe thấy tiếng la lớn của Lâm Chấn Giang báo cho ông nội.
"Ông ơi, cô nhỏ vừa lấy được thông báo trúng tuyển, là một trong những trường đại học tốt nhất ở thủ đô!"
Giọng nói oang oang hết mức của Lâm Chấn Giang biểu hiện sự kích động quá mức của cậu nhóc.
Đó chính là Đại học Thủ đô lận đó!
Cô út nói chờ cô ở thủ đô thu xếp ổn thoả rồi sẽ viết thư cho bọn họ, sau đó tìm cơ hội để bọn họ đến thủ đô tham quan.
Lâm Đại Hải vừa nghe xong tin tức này thì cũng cảm thấy cơ thể khoẻ hơn được một phần.
"Thật sao, vậy là nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi hả?"
"Thật đó ạ, vừa rồi con cũng nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển." Phương Phan Xuân nhếch một nửa miệng, lại nhớ tới cái gì: "Thư thông báo trúng tuyển của chú nhỏ con đâu?”
"Thư thông báo trúng tuyển của chú nhỏ chưa tới ạ, trường học khác nhau nên phải tách ra phát."
Lần này cô út của họ, còn có bạn bè tốt của cô út cùng nhau nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Một người là khoa Tiếng Trung, một người là khoa Hóa học.
"Đi đi, mau đi xem qua một chút!" Tay chân của Lâm Đại Hải vốn không có sức lực gì dường như cũng trở nên linh hoạt hơn.
Phương Phán Xuân để cậu nhóc cầm gậy, còn bà cụ ở một bên đỡ ông cụ một chút.
Khi Tào Phi Yến nghe được tin này, trên mặt liên lộ ra một biểu hiện cổ quái.
Không muốn cười nhưng lại phải cười, cho nên làm ra biểu hiện nhìn không được bình thường cho lắm.
Hiện tại nhìn bọn họ muốn đi, chính mình cũng theo sát đi qua đó.
Lâm Chấn Giang nhìn Lâm Tú Hồng: "Cô Tú Hồng à, cô muốn ở nhà sao ạ?"
Câu nói này đánh thức cô ta, cô phục hồi lại tinh thân của mình: "Di chứ, cô cũng đi theo."
Lúc bọn họ đi tới đó, nhà họ Lâm ở bên này đã có rất nhiều người vây quanh.
"Tôi nghe nói con gái nhà họ Lâm nhận được thư thông báo trúng tuyển? Điều đó có thật không?”
"Là thật đó, vừa mới bị mẹ cô ấy cất đi, tôi có nhìn thoáng qua rồi."
"Thế nào rồi? Thế nào rồi?"
"Tôi nhìn thấy đó là một tờ giấy, loại cứng hơn một chút chứ không nhìn được toàn bộ."
"Này, nhà đội trưởng à, cho chúng tôi xem một chút đi chứ, để cho đứa nhỏ nhà tôi sờ một cái, cũng coi như là lấy vía một chút."
"Đúng vậy đúng vậy, con nhà tôi qua hai năm nữa cũng phải học cao trung(*)."
[Chú thích: (*) Cao trung: tương đương với THPT ở Việt Nam. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận