Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 123

Chuong 123Chuong 123
Hắn độc thân thì cũng có vài phần hợp tình hợp lý, một là chính hắn không có tâm tư gì với ai, lý do khác chính là quá bận rộn, bộ đội bọn họ đa số toàn là nam nhân, cho nên muốn bắt gặp được một nữ nhân nào đó thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đâm ra rất khó để tìm được đối tượng phù hợp. Chẳng qua là hắn bận rộn để đổi lấy việc được thăng chức một lần nữa.
Chẳng trách rằng trong sách có nhắc tới rằng cuối cùng hắn cũng trở thành một trong những sĩ quan cao cấp trẻ tuổi nhất, với tốc độ thăng chức của hắn hiện tại thì cũng không có gì là kỳ quái.
Có điều hắn lại không giống như trong sách, bản thân vì nữ chính mà quét sạch các loại chướng ngại vật, trợ cấp cho cô ta, cuộc sống của nữ chính ở trong thôn đương nhiên gặp phải rất nhiêu khó khăn nên cô ta trông cũng tiều tụy đi rất nhiều.
Năm đầu tiên là lúc cô ta muốn thoát khỏi công việc nhà nông nặng nề để trở về thành phố, có một khoảng thời gian cô ta luôn tìm đến Hiểu Hiểu, muốn nói chuyện với cô, chẳng qua mục đích của cô ta không phải là anh tư của cô, mà là chị em tốt của cô, đây cũng là một điểm khiến cô dở khóc dở cười, xem ra cô ta cũng không có hứng thú với anh tư, nhưng vẫn luôn hỏi về chị em tốt của cô.
Cô ta đã nỗ lực rất nhiều và thân phận quân nhân của Mai Tố Khanh là một trong những hướng nỗ lực của cô ta.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Người có thể trở về thành quá ít.
Tất cả những gì cô ta làm đều lọt vào trong ánh mắt của Hiểu Hiểu, còn làm cho nhiều người cảm thấy vi diệu. Ở trong sách, cô ta cũng chưa từng làm nhiều chuyện bức thiết muốn trở về thành phố như vậy, căn bản vẫn là một người lương thiện và làm không ít chuyện tốt.
Ví dụ như đem đồ đạc dư thừa của mình cho những thanh niên trí thức khác, giải quyết những việc cấp bách của người khác, hiện tại lại không như vậy, không có anh tư trợ cấp cho cô ta, những thứ kia có thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân cô ta đã là tốt lắm rồi, nhưng mà cũng không có người quá hoàn hảo, cũng không phải không thể lý giải.
Bây giờ nhà cô không có ai phải chịu thiệt thòi, vậy thì không thành vấn đề nữa rồi.
Nhưng mà cho dù mắt thấy nữ chính sẽ không có liên quan gì với anh tư của cô, Hiểu Hiểu cũng không vì vậy mà xem nhẹ, cô sẽ tiếp tục chú ý đến cô ta, tốt nhất là cô ta có thể cùng nam chính xác nhận quan hệ trước, như vậy thì sẽ không cần lo lắng nhiều nữa.
Hiện tại cô ta dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, hẳn là... 2...
Năm mới Tết đến rồi.
Ngày thường những đồ ăn ngon không nỡ ăn mà hay để dành, bây giờ đều được lấy ra vào dịp này, nhà nào cũng đều phảng phất mùi đồ ăn rất thơm.
Hôm nay là đêm giao thừa, bởi vì Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân còn khoẻ mạnh cho nên đêm giao thừa nhà bọn họ thường sẽ thay phiên nhau đi qua từng nhà ba anh em để chúc Tết, năm ngoái là ở nhà của Hiểu Hiểu, năm nay liền đến phiên đi đến chỗ Tào Phi Yến.
Cũng không phải nói như kiểu đến phiên đi đến nhà ai ăn bữa cơm đoàn viên thì người nhà khác có thể đi tay không, trước tiên bọn họ sẽ bàn bạc món ăn từ sớm, giống như năm nay đến phiên nhà Tào Phi Yến, bà ta đã sớm nói cho bọn họ biết là không có đồ ăn gì nhiều cả, nếu cảm thấy đạm bạc thì hai nhà kia phải mang thêm những món ăn khác qua.
Cứ cách hai năm lại có một kiểu chiêu trò như vậy, Vệ Hỉ Nhạc cũng đã quen với việc này nên bà ấy thường mang thêm đồ ăn của nhà mình theo, ngoài ra còn có hai món chính.
Hiểu Hiểu cũng cảm thấy bất đắc dĩ, thím nhỏ rõ ràng là đang muốn bày trò, nhà bà ta mang tiếng là chuẩn bị bữa cơm tất niên, nhưng bà ta chỉ nấu một con cá luộc, một món đậu phụ chay, mặt khác lại thêm bốn món chay như nấm khô, gom lại cho đủ sáu món ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận