Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 112
Bên kia hai cô cháu thân mật cùng một chỗ, đầu này bọn họ lấy đồ vật mang đến ra.
Lâm Hoa Trạch đi vào phòng bếp xem một chút, năm nay Vệ Hỉ Nhạc chuẩn bị hàng tết vô cùng hào phóng.
Lâm Hoa Trạch nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì xảy ra mà con không biết sao?"
Vệ Hỉ Nhạc chỉ vào Hiểu Hiểu: "Em gái con sẽ nói với con. Việc này cũng may mà nhờ có nó đó."
Lâm Hoa Trạch: “Có chuyện gì vậy? Em đã làm gì?”
Hiểu Hiểu nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của cháu trai: “Anh còn nhớ năm ngoái nhà chúng ta làm ruốc cá không?”
"Nhớ rõ, anh ăn không ít, còn mang theo một ít đi, đồng nghiệp của anh cũng rất thích."
"Năm nay cha tổ chức cho người trong thôn làm một ít, coi như làm nghề phụ rồi khai báo với công xã, bán cho nhà máy của công xã, tiêu thụ không tệ, năm nay mọi người đều có một cái Tết béo bở."
Lâm Hoa Trạch nổi lên hứng thú: "Ồ, việc này em nói kỹ cho anh nghe nào."
Nhưng Hiểu Hiểu không muốn nói quá nhiều, bởi vì luôn cảm thấy giống như cô mèo khen mèo dài đuôi, da mặt cô không đủ dày.
Cô vẫn có chút cảm khái, cho rằng da mặt mình đủ dày, bởi vì có thể đem mình trở thành một đứa nhỏ làm nũng giả ngu, hiện tại xem ra tu vi vẫn là không tới nơi tới chốn.
"Em nói xong rồi mà."
Lâm Hoa Khôn ở bên cạnh cười ra tiếng: “Anh ba, em ấy đang ngượng ngùng đó, đến đây, em kể cho các anh."
Hiểu Hiểu: "..." Không muốn nghe, dù sao cô cũng nghe đủ rồi, thật là xấu hổi
Cô nhanh như chớp ôm cháu trai bỏ chạy: "Tiểu Chấn Dân, cô đưa cháu đi ra ngoài chơi, cô dùng lông trắng làm một cái cầu, chúng ta đá cầu đi."
Vệ Hi Nhạc thấy vậy liền bật cười, tiếp tục bận rộn, đến cuối năm hương vị tết trở nên nông đậm, cũng càng thêm bận rộn, bà nội trợ phải vội vàng quét dọn nhà cửa, rửa sạch ghế dựa, ga trải giường, quần áo, bát đũa, còn phải chuẩn bị món ăn để ăn tết, sàng lọc đậu để làm đậu phụ, làm bánh chưng tết vân vân.
Làm bánh chưng tết cần gạo nếp, gạo nếp là thứ quý giá, đa số đều là làm một ít, tết nếm thử một chút coi như xong.
Vệ Hi Nhạc bận rộn, Lam Xảo Mẫn cũng sẽ không một bên đứng nhìn, cũng đi theo cùng phụ làm đậu hũ, làm bánh tết, viên nổ, bận rộn nhưng cũng vui vẻ vô cùng.
Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Trạch cũng không nhàn rỗi, bọn họ đi mua câu đối, mua pháo, về phần quần áo mới để đón tết cũng đã sớm làm xong, hiện tại lúc này có bao nhiêu người nỡ mua quần áo may sẵn, đều là mua vải tự mình về nhà làm quần áo. Bởi vì phải tự mình làm quần áo tốn rất nhiều thời gian, cho nên đã sớm bắt đầu chuẩn bị, bằng không thời gian không kịp.
Hiểu Hiểu năm nay ăn Tết lại có quần áo mới, năm nay cô có hẳn hai bộ đồ mới luôn.
Một bộ là do Vệ Hỉ Nhạc làm, con gái cao lớn lên nhanh như vậy, không làm quần áo cho cô, cổ tay và cổ chân đều lộ ra bên ngoài, vậy làm sao được Phía trên cô đều là anh trai, muốn nhặt quần áo cũ của bọn họ cũng có hạn.
Quan trọng nhất vẫn là phiếu vải và tiền trong nhà đều tương đối dư dả, lại chỉ có một cô con gái, còn hiểu chuyện như vậy khiến người ta đau lòng, lúc có phiếu vải Vệ Hỉ Nhạc cũng sẽ không bủn xỉn.
Bộ quần áo thứ hai là được gửi tới, là ai tặng đây, đương nhiên là "chị nuôi" của cô, Mai Tố Khanh.
Nói đến chuyện này tâm tình của Vệ Hỉ Nhạc liền có chút phức tạp, cô gái này lớn lên tốt, con trai thứ tư của mình và cô lúc trước vẫn là quan hệ yêu đương, nhưng người ta đã quên chuyện trước đó, sau khi họ trở vê sẽ không có chuyện này nữa, đến nhà một chuyến, quan hệ với con trai không có tiến triển, nhưng cùng con gái mình lại cực kỳ hợp ý, hàng năm đều dành thời gian tới nơi này gặp con gái, dẫn con gái đi ăn ăn uống uống.
Mai Tố Khanh ra tay rất hào phóng, làm cho người mẹ này nhìn thấy rất ngượng ngùng, cái việc ăn uống này đòi tiền lại muốn phiếu, làm cho người ta thật ngượng ngùng mà, bà từ chối hết lân này đến lần khác mà vẫn không được, cuối cùng chỉ đành mặc kệ để con gái tiêu tiền, ngoại trừ nói duyên phận còn có thể nói cái gì nữa đây?
Nếu không phải người ta là một cô gái đã lớn hàng thật giá thật, con gái của mình tuổi còn nhỏ như vậy, nếu đối phương là con trai, chắc bà đã hiểu lầm cô ấy coi trọng con gái của mình rồi.
Không phải bà khoác lác, lúc bà còn trẻ cũng là mỹ nhân số một trong thôn bọn họ, con gái của bà hiện tại là hoa sen nhỏ khoe sừng nhọn hoắt(*), đã nhìn ra được nhan sắc sau khi lớn lên, về sau khẳng định sẽ bị người làm mối sẽ đạp vỡ bậc cửa cho mà xem...
Cuối cùng đêm giao thừa đã đến, tiếng pháo đì đùng vang lên khắp chốn ở làng quê ngõ xóm.
"Chú nhỏ ơi! Cháu cũng muốn!" Lâm Chấn Dân người nhỏ nhưng lá gan không nhỏ, nhìn Lâm Hoa Khôn đốt pháo phát ra tiếng vang lớn như vậy, nhưng nhóc cũng cũng không sợ chút nào.
Lâm Hoa Khôn nhìn bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, lắc đầu: "Cháu không được, chờ cháu lớn hơn một chút đã."
"Đùng!"
Chú thích:
(*)Hoa sen nhỏ khoe sừng nhọn hoắt: Trích trong bài thơ “Ao nhỏ" của tác giả Dương Vạn Lịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận