Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 64
Nhóm người Lâm Thanh Thạch không phát hiện dấu vết của một con lợn rừng nào khác, chỉ có thể suy đoán đây là một con lợn rừng, bởi vì nguyên nhân không rõ nào đó mà ngoài ý muốn chạy đến bên ngoài núi.
Loại tình huống này cũng không phải là hiếm thấy.
Chỉ cần không phải lợn rừng ở trong núi phiếm lạm thành tai(*), phải chạy ra ngoài gây họa và phá hoại hoa màu là tốt rồi.
*Phiếm lạm thành tai: Lụt lội thành thảm họa, nó là một ẩn dụ cho một sự việc ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Nhưng mà Lâm Thanh Thạch vẫn quyết định ngăn cản nhóm dân binh gần đây tuần tra dưới chân núi, đồng thời người muốn vào núi lấy củi, cắt cỏ hái rau dại cũng phải đặc biệt chú ý, nhất định phải tạo thành nhóm để đi, hơn nữa không thể đi quá sâu.
Chờ đến khi ông trở về, thì nhìn thấy Vệ Hỉ Nhạc cau mày, vẻ mặt lo lắng mặt mày ủ rũ: "Anh đã trở về."
"Làm sao vậy? Sao lại bày ra dáng vẻ này."
"Hiểu Hiểu phát sốt."
"Anh xem một chút." Lâm Thanh Thạch vào phòng nhìn nhìn, Hiểu Hiểu bị sốt, cũng may cô chỉ bị sốt nhẹ, hiện tại ngủ rất say ở trên giường.
"Anh đi mời người đến xem." Đại đội của bọn họ cũng có thay lang(*) chuyên xử lí và xem bệnh.
*Thầy lang: nhân viên y tế ở nông thôn vừa là nông dân vừa là bác sĩ.
Một lúc sau thầy lang cũng đến xem bệnh, hỏi xem xảy ra chuyện gì, chỉ nói bọn họ phải chú ý, nếu nhiệt độ lại tăng lên, thì mới cho cô uống thuốc.
Đợt sốt này của Hiểu Hiểu duy trì hết ba ngày mới hết, tuy rằng nhiệt độ không tăng cao, nhưng vẫn không hạ xuống, Lâm Thanh Thạch thậm chí còn mang cô đến bệnh viện xã khám, chờ cô hết sốt, Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc đều tiều tụy không ít.
Ba ngày nay bọn họ không có giây phút nào yên tâm, thẳng đến khi cô hạ sốt, Vệ Hỉ Nhạc mới lộ ra một biểu tình như khóc như cười, lam bẩm một câu: "Con cái đều là cục nợ mà."
Hiểu Hiểu nghe được thì chột dạ.
Cô không phải cố ý.
Cơn sốt này cô không thể kiểm soát được.
Hơn nữa, không phải ai cũng có thể thăng cấp thành công, có người trong lúc dị năng thăng cấp bị thất bại, bị nóng rồi biến thành kẻ ngốc.
Lúc này Hiểu Hiểu hỏi con lợn rừng kia sao rồi, cuối cùng con lợn rừng kia cũng không có vào bụng mọi người, Lâm Thanh Thạch cùng mọi người mở cuộc họp, tham khảo ý kiến mọi người, đem con lợn này bán cho trạm thu mua, đến cuối năm, mọi người có thêm một chút tiên.
Một con lợn rừng lớn như vậy, có thể đổi không ít tiền, nếu như muốn ăn thịt, nhiều người như vậy, kỳ thật cũng không ăn được bao nhiêu.
Hiểu Hiểu cứng họng không thốt nên lời: "..." Thịt của cô cứ thế mà bay mất rồi.
Sau khi Hiểu Hiểu từ bệnh viện về nhà, thì cùng Lâm Hoa Khôn tiếp nhận giáo dục "yêu sâu đậm" của Lâm Thanh Thạch, toàn bộ huấn luyện tăng gấp đôi.
Lúc trước huấn luyện đối với cực hạn của bọn họ là lưu lại đường sống, hiện tại một tia dư lực cũng không lưu lại cho bọn họ.
Đối với hai người bọn họ, Lâm Thanh Thạch áp dụng sách lược bất đồng, con trai nhỏ vẫn phải huấn luyện lá gan nhiều hơn, càng nguy hiểm, càng cần bình tĩnh đưa ra biện pháp ứng đối, còn con gái... Con gái thì muốn dạy cô lượng sức mà làm, một con heo rừng lớn như vậy, nói xông lên liền xông lên, nếu con dao kia không có chém chính xác vào chỗ yếu hại thì sao? Cô đã nghĩ về hậu quả chưa?
Cũng không biết nên khen con gái có dũng khí hay là quá mức xúc động, nhìn thế nào thì cô con gái nhu thuận nghe lời của ông cũng đều không dính dáng tới từ xúc động mà.
Lúc trước Lâm Thanh Thạch chỉ dạy dỗ con trai ở phương diện này có chút đau đầu, quả nhiên, đối với con gái cũng không nên hạ thấp tiêu chuẩn, nếu lần sau gặp phải nguy hiểm, con gái vẫn tiếp tục xông lên như vậy, thực lực bản thân tiến bộ, còn có thể có thêm vài phần bảo đảm.
Trong khoảng thời gian này Hiểu Hiểu nhu thuận gấp bội, qua một đoạn thời gian, người lớn cũng không gấp gáp nhìn người chằm chằm như vậy nữa, Hiểu Hiểu mới tìm được cơ hội đi trải nghiệm dị năng thăng cấp của cô.
Hiểu Hiểu đứng ở bên mép nước, trong tay cầm viên đá trơn nhẫn mới vừa tìm được, ném đá trên sông, một, hai, ba, bốn, sau khi đá chạm nhẹ bốn cái trên mặt nước thì chìm xuống, cô lại ném hai viên, lúc viên đá thứ ba được ném xuống mặt nước, tập trung chú ý, tay nhẹ nhàng trượt một cái, phía trước hòn đá liên xuất hiện một đường màu đen, đường màu đen rất ngắn, thẳng tắp, ngang ở giữa tảng đá, hai thứ đó gặp nhau, viên đá lặng yên không một tiếng động bị sợi mảnh màu đen chia làm hai, phân biệt rơi xuống hai bên, đánh ra hai bọt nước khác nhau.
Biểu tình trên mặt Hiểu Hiểu có chút phức tạp, dường như là đang mừng rỡ, lại tựa hồ là đang bi thương.
Cô thật sự không ngờ, không gian dị năng của cô lại cứ thế mà tiến hóa thành không gian xé rách có tính công kích, một chiêu này thật sự rất lợi hại, nhìn không đáng chú ý, dùng để đánh lén, giết tang thi lấy tinh thạch lại là một chiêu sát khí lớn, Hiểu Hiểu không nghĩ tới có cái gì có thể né tránh không gian xé rách.
Khi dị năng của cô vừa mới xuất hiện, cô rất được hoan nghênh, bởi vì cô chính là kho hàng di động, sau đó xảy ra sự kiện mấy dị năng giả không gian tàng trữ vật tư, đột nhiên có thêm rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú vào những dị năng giả không gian như bọn họ, một chút chuyện khác thường cũng không dám làm, hơn nữa lực sát thương của cô thật sự có hạn, cô càng đảm nhiệm vai trò của một kho hàng di động nhiều hơn, thân thủ trong đội ngũ là đếm ngược, không có tiếng nói, kết quả, cô từ mạt thế đi tới thời đại hòa bình này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận