Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 70

Chuong 70Chuong 70
Phương Phán Xuân cảm thấy cho dù bản thân có bản lĩnh như thế nào, cũng phải nghĩ đến việc chăm sóc gia đình.
"Bà nghe được người khác nói nhìn thấy các cháu đã trở về, bà liền tới đây xem một chút, các cháu về khi nào?”
Lâm Thanh Thạch trả lời: "Cũng mới đây thôi, mẹ, đêm nay cùng chúng con ăn cơm đi, mẹ còn chưa ăn cơm đúng không? Ba đâu rồi?"
Phương Phán Xuân đáp: " Ba con đi chậm, chắc cũng sắp tới rồi."
"Hoa Kiện, Hoa Hoán, hai đứa các cháu lần này về nhà có thể ở bao lâu?"
"Nhân cơ hội đem chuyện chung thân đại sự của các cháu giải quyết đi, để lần sau lúc trở về thăm người thân các cháu liên có một đứa trẻ kêu mình là ba."
Lời này Phương Phán Xuân cũng không phải nói giỡn, hoặc là nói đây là hiện trạng phổ biến, không ít quân nhân đều là thế này, trong nhà giúp đỡ thu xếp đối tượng, thừa dịp thăm người thân về nhà đem đại sự giải quyết, một năm trở về, thường thường là có thể bế được con của chính mình, bằng không quanh năm suốt tháng không về nhà, không nắm chặt thời gian khi nào mới có thể bế em bé?
Lâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Trạch không nghi tới cái này, Lâm Hoa Kiện kéo cánh tay bà: ”Ba nội, người yên tâm, trong lòng chúng cháu hiểu rõ."
Phương Phán Xuân cũng sẽ không nghe hắn lừa gạt: "Các cháu nói trong lòng hiểu rõ, hiểu cái gì, chính là nghĩ kéo dài, Hoa Kiện, cháu tính xem cháu năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Cháu sắp 30 tuổi, 30 tuổi đấy, có người bằng tuổi cháu mà con đều đã mười mấy tuổi rồi." Bà sốt ruột dậm chân nói.
"Bà nội, người đừng vội, kỳ thật cháu có đối tượng, mới vừa ổn định thôi."
Lâm Hoa Kiện trong lòng cũng biết rõ ràng, anh từng này tuổi, cho dù trong bộ đội cũng coi như là lớn tuổi, phải tranh thủ để thu xếp chuyện lập gia đình.
"Cô ấy có việc không có cách nào cùng cháu trở về, lần sau, lần sau cháu mang cô ấy về cho bà xem xem."
Lâm Thanh Thạch cũng vừa biết việc này, lúc trước con trai lớn cũng chưa từng nhắc tới, thế là ông liên hỏi: "Cô gái đó làm nghề gì vậy?"
"Là y tá, ba mẹ đều là nông dân, phía dưới có hai em trai, so với con nhỏ hơn bốn tuổi."
Nói như vậy con gái tuổi này đều đã lập gia đình, cô ấy kéo dài tới tuổi này là bởi vì còn hai người em trai làm chậm trễ, cô ấy chính là người có tiên đồ nhất ở trong nhà, giúp đỡ đem việc trong nhà an bài thỏa đáng, cho nên mới chưa lập gia đình.
Nghe xong lời này, Phương Phán Xuân buông một tảng đá lớn trong lòng xuống: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cô gái này là đối tượng của cháu đúng không?" Mắt thấy Lâm Hoa Kiện bên kia có tiến triển, Phương Phán Xuân nhìn ve phía Lâm Hoa Hoán.
Lâm Hoa Hoán nhìn về phía Mai Tố Khanh, không nhìn thấy thứ mình muốn từ cô, có chút thất vọng trả lời: "Không phải, bà nội, đây là chiến hữu của cháu, tiện đường qua đây, ở nhờ mấy ngày, sau đó cô ấy liền phải đi tỉnh thành."
Phương Phán Xuân tựa như cũng nhìn ra cái gì, không có giống vừa rồi đuổi theo không bỏ: "Là vậy à, cô gái, bà nên gọi cháu là gì? Hoan nghênh vào nhà của chúng ta, nơi này không có đồ vật gì hiếm thấy, lúc ở lại đây thì cứ tự nhiên nhé!"
Lúc này Lâm Đại Hải tới rồi, ông đầu tiên là nhìn hai đứa cháu trai đã lâu không gặp, nhìn bọn họ khoẻ mạnh ngồi ở kia, gật gật đầu, tìm vị trí ngồi xuống.
Lâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Hoán kêu một tiếng: " Ông nội."
"Ừ, tốt."
Ông vẫn luôn là như vậy, không có nói gì nhiều.
Phương Phán Xuân lúc này đứng lên, đi vào phòng bếp: "Con xem có cái gì muốn mẹ hỗ trợ không."
Lâm Thanh Thạch ừ một tiếng: "Mẹ, người không cần động tay, mẹ cùng ba tối nay ở đây ăn cơm luôn đi."
Phương Phán Xuân xua xua tay, ý bảo là mình đã biết.
Bà nhìn thoáng qua trong nồi, quả nhiên là cơm trắng, lại còn có cá, thịt khô, canh xương hầm, thoạt nhìn rất phong phú, nhưng này cũng không có gì, chỗ bọn họ ở có nhiều sông suối linh tinh, cho nên không hề thiếu cá, thịt khô là lúc trước lưu trữ lại, canh xương hầm cũng là mua lại từ hàng thịt, chỉ là một ít xương ống to đã được lọc Kĩ.
Mấy đứa cháu vừa trở về, cả nhà tụ lại ăn một bữa ngon, khung cảnh cũng khá hài hoà và ấm áp.
Chẳng qua, bà cùng ông già ở chỗ này ăn thì có thể, nếu gọi thêm Tào Phi Yến cùng ba đứa cháu trai cháu gái, vậy chắc chắn sẽ không đủ ăn.
Phương Phán Xuân cũng nói không nên lời, lúc này liền nhìn Vệ Hỉ Nhạc một cái rồi quay sang dặn dò Lâm Hoa Khôn: "Đi sang nhà thím các cháu nói một câu, liền nói bà và ông nội cháu ở bên này ăn cơm, để cho bọn họ không cần chờ chúng ta."
Vệ Hỉ Nhạc đang ở trong bếp nấu bí đỏ, nghe xong lời này có chút kinh ngạc, lần này bà mới hiểu ra, thế mà mẹ chồng không nói trước, làm bà múc ra một phần để hai ông bà cụ mang về?
Lúc sau nghĩ đến bên ngoài còn có Mai Tố Khanh, Vệ Hi Nhạc liên bừng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận