Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 164
Ngoại trừ chị gái Mai thường xuyên liên lạc hàng năm, anh là người duy nhất vẫn ở bên cạnh cô. Mối quan hệ này thay đổi từ khi nào?ñ#Chính anh cũng không biết điều đó. 1 Khi nhận ra thì bọn họ đã lên đại học rồi. Nghe một người như Hiểu Hiểu thú nhận, nghĩ rằng trong tương lai cô ấy sẽ là một người vợ, cưới một người đàn ông thân thiết nhất với mình và có con, anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Họ là những người đã luôn ở bên nhau mà có phải không?⁄Lúc đó lần đầu tiên anh có cảm giác khủng hoảng. # Vì vị trí của mình có thể bị thay thế. Rồi anh thấy mình lo lắng quá. #Mặc kệ ai đối xử tốt với cô, anh đều hoàn toàn ngăn cản.
Nghe nói có một tên nào đó khoa tiếng Trung viết thư tình cho cô, được mọi người tán dương rộng rãi, lúc đó ai cũng nghĩ cô sẽ đồng ý, nào ngờ cô lại từ chối.
Khi đó anh cảm thấy có chút bất an.
Bởi vì người kia chính xác là một người rất hoàn hảo, nhưng cô lại không hề có một chút giao động.
Chỉ sau đó anh mới bắt đầu nhớ tới những gì cô đã nói trước đó.
Cô ấy không muốn tìm bạn trai.
Theo chủ nghĩa độc thân ư?
Anh thôi đi cái suy nghĩ đấy một lần nữa, nếu hiện tại cô không muốn, vậy thì anh chỉ có thể chờ.
Luôn ở bên cạnh cô, khi cô muốn tìm anh, anh sẽ ở đó và luôn ở đó.
Sau đó anh chờ đợi cho đến bây giờ. #Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
Đã hơn hai mươi rồi.
Nếu trong tình huống bình thường thì đã sớm bị thúc giục kết hôn rồi nhưng anh vẫn không chịu.
Điều này có nghĩa là nếu có được thì phải có mất và nếu có mất thì phải có được.
Bố mẹ anh sinh ra một người em trai ở nông trường, họ luôn ở bên nhau, chia sẻ những vui buồn, tất nhiên họ sẽ coi trọng cậu con trai nhỏ hơn những người con xa quê khác.
Về cơ bản họ không quan tâm đến chuyện của anh, ông nội dường như đã nhìn thấu điều đó nên cũng chưa bao giờ thúc giục anh.
Anh lên xe, bên cạnh anh là một cô bé ngoan ngoãn, từ lúc đầu vẫn luôn nhìn anh, bà nội đang ôm cô bé, lúc này bà mới kịp nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người nhìn nhau, cô bé cười tươi để lộ chiếc lỗ đen đang thay răng.
Lâm Hoa Khôn cũng đã sinh một đứa bé ngoan như thế.
Ôn Kim Nghiêu sờ vào túi mình, anh đang nghĩ xem còn viên kẹo nào không.
Đôi khi anh có bỏ một ít kẹo vào túi, khi đói và không muốn mất thời gian ra khỏi phòng thí nghiệm, anh sẽ cầm ngậm vài viên lấy năng lượng.
Sờ túi trái túi phải, đúng như anh dự đoán, vẫn còn sót lại một viên kẹo, anh đưa cho cô bé trước mặt.
Ánh mắt của cô gái nhỏ dừng lại trên viên kẹo, hiển nhiên tâm tình động đậy, bàn tay nhỏ bé mở ra, ngượng ngùng cầm lấy, nhẹ giọng nói: "Cam ơn anh."
Giọng nói của cô nhóc làm cho bà cô đang ngủ tự dưng mở mắt ra để xem chuyện gì đang xảy ra. ii Nhìn thấy viên kẹo trong tay, bà lại nhìn Ôn Kim Nghiêu: "Cậu cho con bé kẹo sao, ôi thật là ngại quá, Nữu Nữu, cháu cảm ơn anh trai chưa?"
Rõ ràng là bà không nghe thấy lời cô cháu gái vừa nói. 中 Ôn Kim Nghiêu gật đầu: "Cháu gái của bà rất đáng yêu và ngoan ngoãn a.
"Cảm ơn cậu, đứa cháu gài này khá nghịch ngợm, bây giờ thì không thấy đâu, chứ ngày thường thì phải lo lắng rất nhiều."
Nghe bà nói như vậy xong, cô bé vặn mình trong vòng tay của bà ngoại một cách khó chịu.
Ôn Kim Nghiêu tất nhiên sẽ không coi trọng điều này, đây là phong cách khiêm tốn điển hình của người Trung Quốc.
Xe dừng lại, hai người đã đến trạm cần đến, hai bà cháu một lần nữa cảm ơn rồi bước xuống xe.
Rất nhanh sau đó anh cũng xuống xe.
Vừa lúc đi vào, Lâm Hoa Khôn và vợ của anh ấy đang tất bật trong bếp.
Thấy Ôn Kim Nghiêu đến liền quay ra chào hỏi, anh cũng xoắn tay áo vào bếp phụ thổi lửa, cả nhà cùng nhau giúp đỡ mới vui vẻ và thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận