Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 145
Những người này đều từ nơi khác đến, người ở đây sẽ không có gan làm như vậy.
Lúc trước việc cô đánh sói được truyền ra ngoài, thực sự nếu còn dám đối đầu với cô thì chỉ có tự rước họa vào thân, những người khác biết điều này đều giơ ngón cái lên, cô chính là một người anh hùng!
Đây là một điều khác trong nỗi buồn của Vệ Hỉ Nhạc.
Cho dù là phủ nhận, nói ra thật là thuận miệng, như vậy làm sao có thể không nói, đã mấy năm trôi qua rồi mà vẫn có rất nhiều người nhớ tới chuyện này.
Cô không lo lắng cho sự an toàn của bản thân mà chỉ lo lắng việc Vệ Hỉ Nhạc có thể bị ốm, có lẽ là một căn bệnh rất nặng, nên mỗi năm vào lúc này Mai Tố Khanh đều đưa bà đi kiểm tra một lượt, thỉnh thoảng cũng sẽ cho bà ấy đi khám để bắt mạch, lý do rất đơn giản, bà ấy nói việc nhập viện để lại cho cô một bóng đen tâm lý, khi gặp ác mộng lại nhớ tới liền đưa mẹ đến bác sĩ kiểm tra một chút, xác nhận không có gì xấu, như vậy mới có thể an tâm ngủ ngon.
Vệ Hỉ Nhạc cũng thuận theo, dù sao thì đi kiểm tra cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Lâm Thanh Thạch không để ý đến hai đứa nhỏ ở nhà như Vệ Hỉ Nhạc, ông để ý Lâm Đại Hải.
Thành thật mà nói, những người già ở gần Lâm Thanh Thạch và Vệ Hi Nhạc được coi là sống lâu, họ đã hơn tám mươi tuổi, nhiều người đã ra đi ở tuổi sáu mươi, Vệ Hi Nhạc bên kia, Vệ Tam Toàn và Dương Bình vẫn khoẻ mạnh, ít ốm đau ít đau vặt, Lâm Đại Hải từ năm đó đến nay, cơ thể thường xuyên bị những vấn đề nhỏ như cảm lạnh, nôn mửa, tiêu chảy, tuy đây không phải là vấn đề lớn nhưng bị nhiều lần như thế vẫn khiến người khác lo lắng.
Về chi phí chữa bệnh của ông cụ không cần phải bận tâm, hiện tại dân trong thôn bị bệnh đều được đại đội chỉ trả một phần, còn cá nhân chịu một phần nhỏ, tuy nhiên, khả năng chi trả của đại đội là có hạn cho nên có thể hầu hết do dân tự chi trả, nhưng trong thời gian qua đại đội kiếm được rất nhiều tiền, vì vậy cơ bản tiền viện phí có thể được đại đội chỉ trả.
Vệ Hỉ Nhạc cũng không keo kiệt, chỉ cần ông bị bệnh liền làm đồ ăn ngon nhất mang qua, như thế nào cũng mặc kệ, dù sao ông cũng già rồi, bà cũng không cần con dâu giúp gì, này cũng coi như là tự do, Vương Nguyệt Quế cũng cảm thấy như thế, chỉ cần bị bệnh liền nhận được đồ ăn đồ uống nhưng số lượng cô ấy cho có hạn, hơn nữa nó đủ cho lượng thức ăn của một bệnh nhân, Vệ Hỉ Nhạc sẽ chuẩn bị cho 2 phần, mặc dù Phương Phán Xuân không ốm nhưng vẫn còn ở đó, nếu không thêm nhiều một chút, bà ấy chắc chắn sẽ nói.
Lâm Thanh Thạch cũng vui vẻ, ngày thường nếu rảnh đều đi xem qua, nghe bác sĩ nói vê Lâm Đại Hải, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, làm cho bọn họ cần cố gắng hết sức.
Hiểu Hiểu cũng biết việc này và cô ấy đang ngồi trong không gian sẽ không để bát đồ ăn thức uống đó vào mắt mình. Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng là người sinh ra cha cô, cũng đã nuôi dạy cha cô thành một người trưởng thành mạnh mẽ như vậy, ông cụ vào lúc này vẫn chưa mắc phải sai lâm gì, chỉ sau khi chú nhỏ qua đời, ông cụ mới trở nên bất công, nhưng nói đi nói lại, thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, ông tham lam chút ít đồ ăn thức uống, trong số nhiều người già thì điều này chẳng là gì.
Bọn họ đã tiến vào thời gian ôn thi, bây giờ đang chờ thông tin việc khôi phục thi đại học thông qua báo chí và radio tuyên truyền, toàn bộ cả nước đều nôn nao cả lên, trong khoảng thời gian này giá giấy Lạc Dương trở nên đắt hơn, các tài liệu học tập đều bị quét đi quét lại, nơi này bên chỗ Hiểu Hiểu cũng có người đến mượn, Hiểu Hiểu không vui khi cho mượn, nhiều nhất là chỉ hứa với họ là để họ đến đây để sao chép, sau khi chép xong, sách sẽ được trả lại, nếu dư mới có thể cho mượn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận