Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 171

Chuong 171Chuong 171
Ôn Kim Nghiêu ngạc nhiên, liên tục xua tay: "Không có, không có, chỉ có hơi gần chút nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, cậu đừng hiểu lầm." Anh nhanh chóng phủ nhận.
Hiểu Hiểu nhìn phản ứng này của anh mà phì cười, tâm trạng đột nhiên ổn định hơn: "Tớ biết, vừa nấy... Chị Tố Khanh hỏi cậu, cậu nghĩ thế nào? Có muốn tìm bạn gái không?"
Ôn Kim Nghiêu im lặng, như thể có một ngàn từ trong mắt anh ấy.
Anh nghĩ, có một người anh thích, đó là em. Anh thích em từ lâu rồi, muốn nói chuyện cùng em, nói chuyện yêu đương, em có bằng lòng không? Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.
Trong lòng anh đã nói những lời này rất nhiều lần nhưng anh lại không dám nói ra một lời.
Anh cũng sợ.
Sợ rằng cô sẽ từ chối, sau đó sẽ tự mình trốn tránh có đúng không? Sẽ không có cơ hội, hiện tại anh vẫn chỉ có thể đứng ở bên cạnh cô và chờ đợi cơ hội.
Hiểu Hiểu luôn là một người rất năng động, sau khi hạ quyết tâm, cô nhanh chóng hành động: "Vừa rồi chị ấy cũng hỏi tớ có muốn tìm một người không. Thực ra tớ cũng suy nghĩ một chút. Tớ nghĩ điều kiện chị ấy nói rất được. Rồi tớ nghĩ đến những người bên cạnh mình. Đó chính là cậu. Trước đây tớ không nghĩ nhiều đến điều đó. Bây giờ tớ nghĩ là có thể, cậu nghĩ gì về tớ, cậu có muốn thử nói chuyện yêu đương với tớ không?" Sau khi trực tiếp nói ra, trái tim cô dường như đập nhanh hơn, cô nhìn thẳng vào mắt anh, chờ đợi phản hồi của anh.
Khi lời nói được buông xuống, trong khoảnh khắc đó, trong mắt anh như có muôn ngàn vì sao rơi xuống, vẻ đẹp khiến người ta ngẩn ngơ. ....
Vệ Hỉ Nhạc vui vẻ ra ngoài đi chợ chọn nguyên liệu nấu ăn, tuy trong nhà vẫn còn nhiều thức ăn, còn có gà, ngỗng nuôi trong vườn, ngoài các loại rau xanh thì còn cá ao cá, đa phần đều tự cung tự cấp.
Nhưng hôm nay có con cái về nhà, Vệ Hỉ Nhạc không thể hài lòng với những nguyên liệu có sẵn ở nhà, vì vậy bà đã hưng phấn đi vơ vét hết những món ngon ở xung quanh khu đó từ sớm.
Đi trên nền bê tông sạch sẽ, bằng phẳng và rộng rãi, bên đường có trồng hoa. Nếu là người rời thôn đã lâu chưa trở lại, hẳn sẽ hoài nghi bản thân đi nhầm chỗ. Thật sự không có cách nào phân biệt được trước đây với hiện tại giống nhau chỗ nào.
Những con đường đất đỏ, những con đường sỏi đá ban đầu đều đã được thay thế bằng những con đường xi măng phẳng lì, những con đường rộng rãi, sạch đẹp, những ngôi nhà gạch bùn bên cạnh cũng đã được thay thế bằng những tòa nhà hai, ba tâng nằm rải rác nhiều kiểu, hầu hết trong đó đã được quy hoạch gọn gàng, hiện tại đã không còn nhà gạch, trong thôn còn có hai nhà máy, nhà nào cũng tiết kiệm được tiền để xây nhà.
Trong làng, trên núi, trước và sau nhà, hai bên ven đường có nhiều cây ăn quả.
Thường xuyên thu hút các loài ong bướm vây đến nhảy múa.
Ao hồ cũng rất phổ biến, đầm lầy được đào thành ao nuôi cá, có người nuôi cá, có người nuôi tôm và ba ba.
Ao cá của nhà Vệ Hỉ Nhạc không lớn, chỉ bằng một mẫu đất, nuôi cá là chính, bà định đến nhà người khác nhặt hai con ba ba về, người này không phải ai khác mà chính là Lâm Hướng Quân.
Hắn thật thà và chịu học hỏi, tự mình mò mẫm từng chút một, ban đầu mấy chú ba ba nhỏ đều do chính hắn nuôi nấng, giờ đã trở nên trưởng thành và cứng cáp.
Cuộc sống sinh hoạt thật thoải mái.
Chọn được hai con ba ba có vỏ mềm từ nhà hắn, sau đó đến chỗ của Vương Nguyệt Quế để chọn một con dê con và đợi họ trở lại để ăn thịt dê nướng.
"Sao đột nhiên lại muốn ăn thịt dê?" Vương Nguyệt Quế tò mò hỏi.
Vệ Hỉ Nhạc không giấu giếm niềm hạnh phúc: "Bình thường không phải vất vả nhiều như vậy. Đây đều là do Hiểu Hiểu và mấy thằng con trai muốn cùng nhau về nhà. Em muốn chuẩn bị cho bọn chúng đồ ăn ngon một chút! Chị cũng biết đấy, bọn họ khá kén chọn. Mọi người lân này quay về phải nấu cho chúng một chút đồ ăn bồi dưỡng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận