Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 139
Vốn dĩ ít nhiêu gì thì hắn cũng đi theo ông ngoại Vệ Tam Toàn học một chút, có cơ sở rồi thì sau này lại có người nhà tìm cho hắn sách vở, tự mình nghiên cứu.
"Đúng vậy, bọn họ tới đây cũng không tuân theo thời gian quy luật gì, hai đứa con trai của tôi hiện tại đều cao lớn lên như vậy, trong nháy mắt liền cao vọt lên trên."
Từ Sinh hít hít mũi: "Thế thì rất tốt mà, chỉ là có hơi phí vải một chút."
"Đúng vậy, con gái của cậu cũng là một cô gái lớn rồi, lớn lên ở chỗ này, lần trước tôi đã gặp mặt một lần, mặt mày trông rất giống cậu!"
Nói đến con gái của hắn, trên mặt Từ Sinh cũng mang theo nụ cười.
Vào nơi này, rất nhiều người tránh như rắn rết nhưng cũng có không ít người vẫn không chịu buông tay.
So với những người có người thân cắt đứt quan hệ, thậm chí con cái phát công văn đoạn tuyệt quan hệ, tình huống của hắn coi như tạm chấp nhận được.
Vợ hắn tái giá, nhưng mà ngược lại mang hai đứa con một trai một gái của bọn họ về quê nhà, để đứa nhỏ cho ông bà nội trông.
Con trai thì không vâng lời nữa, còn con gái khi đó còn nhỏ không nhớ chuyện, một năm ít nhiều cũng có thể đến thăm một hai lần, họ đưa đến ít quần áo và đồ ăn.
"Lâm Hoa Dương! Lâm Hoa Dương! Có người tìm kìa!" Vừa nghe thấy tiếng gọi của ông lão canh gác, Lâm Hoa Dương giống như con thỏ, hắn lập tức chạy ra ngoài.
Từ Sinh chỉ cảm thấy trong một cái chớp mắt đã không thấy người đâu nữa.
"Cái tên này chạy nhanh thật đấy." Nói là nói như vậy, ai trong số bọn họ có người tìm mà không như vậy đâu chứ?
Hắn ở trong lòng tính toán thời gian, khoảng cách so với lần trước là bao lâu, có phải cha già muốn mang theo con trai đến thăm hắn hay không, tháng trước nơi này của bọn họ lại có người được thả ra ngoài, nếu lần sau danh sách thả ra có hắn thì tốt rồi.
Lâm Hoa Dương à... Người này tuy rằng không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng có chút chua xót.
Không có biện pháp nào khác, trong một đám người xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi xuất hiện một người rất giống người bình thường, vậy nhất định là đã phải chịu đựng ít nhiều ánh mắt khác thường.
Lâm Hoa Dương chạy như bay tới đó, sau đó dẫn bọn họ trở về chỗ ở của mình.
Hiện tại quản lý cũng không nghiêm khắc nữa nên hoàn toàn có thể dẫn bọn họ qua, chỉ cần không chậm trễ công việc, dành thời gian ăn một bữa cơm là không thành vấn đề.
Lâm Hoa Dương hiện tại ở chung với ba người, có bốn góc, mỗi người chiếm cứ một cái giường, lối đi ở giữa không rộng, cũng đặt một cái bàn bị gãy chân một chút, hai cái rương, còn không gian để người đi lại thì không còn.
Hiện tại những người khác đều không có ở đây, Lâm Hoa Dương dọn ra mấy cái tảng bằng gỗ.
"Nào mau lại ngồi đi."
Lâm Chấn Giang và Lâm Chấn Hải không ngồi mà cứ mải ôm hắn không muốn động đậy: "Cha à, lần trước con thi đạt giải nhất, con cũng mang theo bài thi đến đây." Lâm Chấn Hải không cam lòng chịu yếu thế: "Em cũng thi được vị trí số 1, hai chúng ta có cùng điểm số."
Tuy rằng bọn họ hơn kém nhau hai tuổi, nhưng mà bởi vì lúc trước xảy ra chuyện, cuối cùng là học cùng một khối.
Vân Vi buông bao đồ xuống, cô cũng không ngồi mà bắt đầu giúp đỡ dọn dẹp.
Mấy người đàn ông dọn dẹp phòng, có thể nói một câu chỉnh tê thì coi như không tệ rồi.
Hiểu Hiểu ngồi xuống: "Anh hai à, em có mang đồ ăn ngon cho anh này, em tự mình xuống nước bắt được cá, mẹ dùng cành thông hun khói, mùi thơm rất ngào ngạt luôn."
Ở chỗ bọn họ có cá, nhưng ở bên nông trường này thì không có hồ và sông, chỉ có dòng suối, bình thường cũng chỉ có cá nhỏ và tôm.
Lâm Hoa Dương nói lời cảm ơn với em gái: 'Cảm ơn Hiểu Hiểu, anh đã nghe rất nhiều lần, em xuống nước rất lợi hại, ha ha ha, anh trai nhờ vào em mà nhận được không ít phúc."
Vân Vi tranh thủ thu dọn rồi ngẩng đầu lên: "Chúng ta đợi lát nữa sẽ hấp lên ăn, cũng đã một khoảng thời gian dài rôi anh không được ăn nhỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận