Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 30
Chắc hẳn là người này không có bạn bè, Hiểu Hiểu suy nghĩ về việc sống nội tâm mà không có bạn bè, chỉ có thể tự kỉ mà nói chuyện một mình, bỗng dưng cảm thấy đồng cảm ghê gớm.
"Chúng ta đã là bạn bè rồi, sau này em sẽ thường xuyên tới để chơi với chị được không ạ?"
Đối phương được nhận một cái nhìn lấp lánh ở bên kia, liền ra sức gật đầu lia lịa.
Nhưng khi cô đi về phía sau, nét mặt của đối phương liền thay đổi, ánh mắt ảm đạm, nếu được ví như một viên ngọc, thì bây giờ viên ngọc ấy đang bị bụi che đi mất.
Một chị gái nhỏ đáng yêu như thế, làm sao Hiểu Hiểu có thể để "Cô ấy" thất vọng được chứ.
Vì thế cô đã hứa với "Cô ấy" một cách cộc căn rằng: "Giờ em phải đi về nhà ông ngoại, em đã ở chơi rất lâu rồi, lân sau em sẽ lại đến chơi với chị nữa nhé, sẽ không lâu đâu ma Cô tự nhủ trong lòng, từ mai sẽ thường xuyên đến nhà của ông ngoại hơn.
Thấy biểu cảm ở trên khuôn mặt của cô gái nhỏ đã tốt hơn một chút, Hiểu Hiểu lúc này mới hài lòng, tạm biệt cô để ra về.
Lúc cô trở vê, vừa lúc Lâm Hoa Hoán đang ra ngoài để tìm cô: "Em đi đâu vậy, sao giờ mới về hả?”
"Em mới vừa ở phía sau kia, ở kia có một chị gái nhỏ, em cùng chơi với cô ấy."
Chị gái nhỏ?
Lâm Hoa Hoán không hề nghĩ nhiều, vì bà ngoại đã về tới.
Trưa và tối nay mọi người đều ăn cơm ở đây, Lâm Hoa Hoán có mang quà về, ngoài thịt mua ngày hôm qua, còn thêm nửa con gà và một ít tiền tiêu vặt để biếu ông ngoại, nhưng cái gì mọi người cũng không chịu nhận.
Ông nghĩ anh nên giữ lại và tiết kiệm cho sau này để còn cưới vợ.
Hiểu Hiểu thấy bà ngoại đã quay về, vui mừng chạy đến ôm lấy chân của bà.
Dương Bình thấy hai bà cháu vui vẻ với nhau, liền đi vào trong bếp hỏi xem hai người muốn ăn cái gì, để cô làm cho ăn.
Ở một nơi mà Hiểu Hiểu không biết, Ôn Kim Nghiêu từ từ đi đến bên sân của mọi người, đứng một lúc, lắng nghe tiếng cười vang ra từ ở bên trong, vẻ mặt có chút buồn bã.
Lúc trước nhà của họ cũng đã từng náo nhiệt đến như vậy, nhưng giờ đã không còn nữa, ba mẹ đã bị đưa đi rất xa, những người tốt bụng trước mặt anh đột ngột liền thay đổi sắc mặt, làm anh cảm thấy lạ lãm lẫn sợ hãi, anh cùng với ông nội còn đi đến nơi xa lạ này.
Hiện tại bọn họ còn đang ở nhờ nhà của người khác, anh mong ngôi nhà của mình được hoàn thành sớm hơn, dù đơn sơ, có kém hơn so với nhà cũ, bọn họ cũng chẳng quan tâm cảm giác của mình ra sao, dù sao ngay cả chính bản thân mình bọn họ cũng ghét bỏ.
Hôm nay em gái nhỏ không giống với mọi người ở trong thôn, cô sẽ chủ động nói cười với anh, không hề chỉ trỏ, cũng không bắt nạt anh, để anh cảm nhận được lòng tốt mà đã lâu anh không he được nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận