Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 67
Lâm Hoa Hoán bổ sung: "Nếu không phải người khác nhận ra cô ấy, chúng ta có lẽ đều sẽ bỏ lỡ."
Trong mắt Lâm Hoa Hoán hiện lên chút hối hận, lúc trước nếu hắn tìm lâu hơn một chút, tìm xa hơn một chút, thì cũng sẽ không mất thời gian dài như vậy, cô ấy mới có thể trở về.
Vệ Hỉ Nhạc bừng tỉnh: "Như vậy à, không sao, hiện tại cháu vẫn tốt là được, một số chuyện đã quên cũng không sao, về sau sẽ nhớ lại thôi."
Không ngờ rằng cô gái này còn mất trí nhớ, Vệ Hỉ Nhạc nhìn cô gái này, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, quên nói những chuyện trước kia, quan hệ giữa cô ấy và hai đứa con trai...
Bà nhìn con trai, dùng ánh mắt ám chỉ, Lâm Hoa Hoán khẽ lắc đầu.
Vệ Hỉ Nhạc trong lòng thở dài.
"Cháu ở trong đội đã một thời gian, không nhớ được cái gì, nghe nói tỉnh thành bên này có chuyên gia tuân phóng, là chuyên môn xem phương diện này, cháu tính đi đến đó xem như thế nào, vừa lúc đồng chí Lâm bọn họ về nhà, chúng cháu liền đồng loạt xuất phát." Mai Tố Khanh giải thích lí do mình đến.
Vệ Hỉ Nhạc: "Đúng là nên đi xem, bây giờ cháu cứ tạm thời ở nhà của chúng ta đi, nhà của chúng ta cũng có đủ phòng, vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ."
Phòng nhà bà là dựa theo số lượng các con xây lên, mỗi đứa con, bao gồm Hiểu Hiểu đều có phòng riêng, hiện tại Lâm Hoa Dương cùng Lâm Hoa Trạch không ở nhà, phòng bọn họ đều trống không.
Nếu không thì cô ấy cũng có thể ở phòng của Hiểu Hiểu.
Lâm Hoa Hoán: "Đúng vậy, mấy ngày này cô cứ ở tạm nhà tôi đi, tuy cô hiện tại không nhớ gì, nhưng chúng ta là chiến hữu, nhà tôi hiện tại có phòng, thời gian gặp chuyên gia còn có mấy ngày thời gian nữa, bây giờ cứ ở lại đây đi."
Hiểu Hiểu không tự giác gật đầu, chính chủ của người ta ở đây, anh tư cô không có đi gặp Tần Minh San là quá bình thường, hơn nữa kỹ càng mà xem xét, hai các cô thật sự rất giống nhau, nhưng hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau, nhìn qua đều là ôn nhu thiện lương, kiểu rất được người khác thích, hiện tại một người ôn nhu bởi vì trên người mặc quân trang biến thành giỏi giang, giỏi giang cùng yêu kiêu hợp thành một thể, cực kỳ thu hút người khác.
Trong sách nói cô ấy là rơi xuống sông rồi hy sinh, hiện tại cô ấy đã trở lại, hơn nữa lại mất trí nhớ, không biết có phải là bạn thân của cô không đây?
Hiểu Hiểu nghĩ đến khả năng này, trong lòng nóng lên như lửa đốt, các cô cùng nhau từ cô nhi viện kết thân với nhau, ở mạt thế dựa vào lẫn nhau mà sống, hiện tại tới cái xã hội hoà bình này, có phải là còn có duyên phận gặp lại không?
Không được, không thể xúc động, phải tìm cơ hội, tìm một chỗ chỉ có hai người để thử cô ấy.
Hiểu Hiểu nhịn xuống xúc động ở trong lòng.
Mai Tố Khanh đồng ý, Vệ Hỉ Nhạc đưa cô ấy đi vào phòng nhìn xem.
Hiểu Hiểu cũng muốn cùng đi vào, kết quả cô và Lâm Hoa Khôn đều bị sắp xếp việc khác.
"Hoa Khôn, con đi hái quả bí đỏ về đây, chọn quả to vào, Hiểu Hiểu, con đi hái mấy quả dưa chuột."
Vệ Hỉ Nhạc muốn thể hiện tay nghề của mình.
Tuy rằng con trai vừa mới lắc đầu, có lẽ anh không có nói với cô gái này lúc trước bọn họ là một đôi, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn con gái nhà người ta, nói cho cùng bà cũng là người từng trải, con trai thực sự thích cô gái này, muốn cưới cô ấy làm vợ, đến thời điểm này, bà là mẹ nó, nhiều ít cũng có thể giúp một tay.
Mai Tố Khanh cầm hành lý của chính mình đi vào trong phòng, cuối cùng cô ấy quyết định ở phòng của Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu đến phòng ngủ của anh hai cô.
Nhìn căn phòng nhỏ được quét dọn sạch sẽ của Hiểu Hiểu, Mai Tố Khanh cũng nhìn ra được, cô ở trong nhà này thực sự rất được cưng chiều.
Không đề cập tới cái bàn bên trên là lọ hoa khô, chỉ nói đến bộ chăn gối mêm mại này, giường đệm mới cùng ngăn tủ là có thể nhìn ra được.
Thời điểm ban đầu Mai Tố Khanh cũng không biết là mình xuyên sách.
Lúc cô ấy vừa mới tỉnh lại, phát hiện mình ở dưới sông, thấy sắp chìm xuống đáy sông.
Cô ấy không muốn chết, không sợ tình hình thân thể như vậy không chịu nổi, cô ấy cũng không muốn như vậy cúi đầu trước vận mệnh.
May mắn chính là, lúc đó cô ấy bị thương nặng, nhưng dị năng vẫn còn, còn có thể khống chế dòng nước nhỏ, cô ấy đưa chính mình bay tới bờ biển, đây là việc cuối cùng cô ấy làm khi còn tỉnh táo, cô ấy cũng không biết mình có được người khác cứu hay không, hoặc là tới bờ cũng vẫn sẽ bị chết do zombie hoặc là bị thú dữ cho vào miệng.
Cô ấy cũng không biết tại sao mình từ trong thiên tai lại xuất hiện ở một con sông giống y hệt.
May mắn thay, cô ấy được người ta cứu.
Hơn nữa nơi này không có zombie.
Cô ấy ngẩn ngơ nằm ở trên giường thật lâu.
Bà lão kia cứu cô ấy cũng không có ghét bỏ cô ấy, mỗi ngày đúng giờ mang cho cô ấy một ít cháo với nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận