Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 38
Trước đây cô không như vậy, thoạt nhìn còn rất ra dáng người lớn, chắc là không một ai có thể tưởng tượng một bé gái hai tay hai chân ngắn ngủn mũm mĩm trông vô cùng đáng yêu, nhưng lại hay xụ mặt xuống, ra vẻ nghiêm túc, dùng cái giọng non nớt thở ra hơi sữa cất tiếng hỏi: "Công việc có bận rộn quá không? Có phát sinh ra chuyện gì bất thường hay không?"
"Anh có mệt không? Các anh có được sắp xếp ở chung với nhau không?”
"Các anh có hay phải tăng ca hoặc là nhận thêm nhiệm vụ gì không?"
"Khi làm việc thì nên thận trọng từ lời nói đến hành động..."
Trời ơi, thật sự là quá thu hút ánh mắt mọi người.
Không chỉ hai anh em Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch, ngay cả Vân Vi, khi nhìn thấy Hiểu Hiểu như thế, thì tình thương của người mẹ cũng dâng lên ngập tràn, chỉ hận không thể lập tức sinh ra một bé gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, cô đảm bảo, nhất định sẽ yêu thương con bé thật nhiều!
Nếu em gái hỏi, Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch cũng trả lời cô đây đủ. Nhưng mà từ đầu tới cuối đều chỉ nói về chuyện tốt, không hề nhắc đến những chuyện xấu.
Thật ra mà nói thì cũng có một số vấn đề không được tốt, nhưng quan sát biểu hiện trên mặt bọn họ thì cũng đủ để nhìn ra được, trước mắt, hoàn cảnh công việc của hai người họ chắc là sẽ không có biến đổi gì quá lớn, chuyện này cũng không khác biệt lắm so với suy nghĩ của Hiểu Hiểu.
Đây chẳng qua chỉ là một khu vực, cả Hoa Quốc này rộng lớn như vậy.
Không thể có chuyện ở nơi nào cũng giống y hệt nhau được.
Ví dụ như cái công xã này của bọn họ, ở trong sách viết là sẽ không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng từ chuyện này.
Nếu nói đến xuất thân, nhà bọn họ không cần phải lo lắng. Tuy cũng có chút phát triển, nhưng mấy đời nhà bọn họ đều là ban nông, Lâm Thanh Thạch và Lâm Hoa Hoán tham gia cách mạng, là công dân kiểu mẫu, cho nên chỉ cần thận trọng từ lời nói đến hành động, chú ý đến ăn, mặc, sinh sống, đi lại của bản thân, bảo vệ an toàn cho chính mình là sẽ không có vấn đề gì.
Lâm Hoa Dương và Lâm Hoa Trạch đều không thể lười biếng quá lâu, bọn họ muốn đi làm, Hiểu Hiểu nhân cơ hội này, hỏi được không ít chuyện, nhưng rất nhiều chuyện vẫn chỉ giống như sương mù xem hoa.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại trong thôn không cho người dân ra ngoài, bởi vì sắp tới sẽ phải thu hoạch vụ thu, chờ thu hoạch xong xuôi, cô sẽ nói với ba mẹ, cùng đi lên thành phố thăm các anh, đến lúc đó cô có thể tận mắt quan sát tình hình trên thành phố.
Năm ngoái cũng đã lên tỉnh một lần. Nếu năm nay lại muốn đi, chắc là ba mẹ đều sẽ đồng ý.
Hai anh em Lâm Hoa Dương vừa trở lại thành phố, ngay sau đó Lâm Hoa Hoán cũng muốn đi.
Ban đầu anh nói là có hơn mười ngày nghỉ phép, nhưng còn chưa hết thời gian, đã có người gửi điện báo tới, yêu câu anh phải lập tức quay về đơn vị.
Quân lệnh như núi, đương nhiên những việc này không cần phải bàn cãi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận