Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 82
Lâm Hoa Kiện nhìn thấy ba mình đến, lau mặt một cái, có điều vẫn không ngăn được nước mắt chảy dài.
Vệ Bình An nhìn thoáng qua em rể và hai cháu trai quân nhân thân thể cường tráng, trong lòng nghĩ thâm: Những thằng nhóc choai choai kia thật quá đáng, cho dù muốn gây chuyện cũng không thể liên lụy đến người vô tội, hiện tại quan trọng nhất chính là em gái ông ta, chờ sau khi em gái ổn rồi, ông sẽ tìm những người đó tính sổ, lúc trước không ai nguyện ý ra tay, đó là do không muốn chọc phải phiền toái, mất công dẫn đến việc trở thành nhân vật chính trong những cuộc trò chuyện của mọi người, hiện tại...
Chuyện này của em gái, ông nhất định phải đòi lại công đạo.
Biết được chuyện mà Vệ Hỉ Nhạc đã trải qua, khuôn mặt Lâm Thanh Thạch bình tĩnh đến mức có thể dọa trẻ em khóc, ông cũng biết đám người kia, một lòng nhiệt tình không sai, nhưng quá ngây thơ, quá xúc động, rất dễ dàng trở thành quân cờ của người khác.
Hiểu Hiểu cúi đầu, ai cũng không nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, chỉ có Lâm Hoa Khôn cách cô gần nhất có thể phát hiện một chút khác thường, vừa rồi trong nháy mắt cảm thấy thân thể rét run, là ảo giác sao?
Không phụ sự chờ đợi của Hiểu Hiểu, lúc Mai Tố Khanh đi ra hướng về phía cô gật gật đầu, sau đó chuyển hướng Lâm Thanh Thạch: "Dì Vệ đã qua cơn nguy kịch, trước tiên ở bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian, sau đó có thể xuất viện về nhà."
Ngay sau đó là các bác sĩ khác mặc áo blouse trắng, vô cùng bội phục nói tiếp: 'May mà nhờ có bác sĩ Mai, không ngờ bác sĩ Mai còn trẻ mà lại hiểu biết nhiều như vậy."
Mai Tố Khanh mỉm cười: "Ai cũng có chuyên môn riêng mà, đối với loại thương tích này thì tôi tương đối am hiểu."
Sau khi cô ấy trở về, đối với chuyện trước đó và mọi người đều tỏ ra là không nhớ rõ, nhưng vẫn có hiểu biết về sinh hoạt hàng ngày, hơn nữa sau khi trở về, cấp trên cũ của Mai Tố Khanh hy vọng cô ấy sớm nhớ tới chuyện cũ, vẫn mang cô ấy theo bên cạnh, ở phương diện này cô ấy biểu hiện ra một chút thiên phú vượt trội, người khác tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái, vẫn nghĩ đây là do ký ức ban đầu của Mai Tố Khanh đang chậm rãi khôi phục.
Một thân y thuật này của cô ấy là có nguôn gốc cả.
Vị bác sĩ kia ngưỡng mộ và bắt tay Mai Tố Khanh.
Ông đã xem giấy chứng minh thân phận của cô ấy rồi.
Nếu không cũng sẽ không để cho một người không liên quan đi vào.
Hai tay Lâm Thanh Thạch nắm lấy tay Mai Tố Khanh: "Vô cùng cám ơn cháu!" Chỉ ngắn ngủi vài chữ, nhưng Mai Tố Khanh nghe ra bên trong tràn đầy cảm kích.
Cô ấy buông tay ra: "Chú Lâm, không cần như vậy, đây là chuyện cháu nên làm, hiện tại dì còn chưa tỉnh, chắc là phải đợi đến buổi tối hoặc ngày mai mới tỉnh lại, cần phải bảo trì yên tĩnh, không nên để quá nhiều người đi vào thăm dì, chia lượt đi vào đi."
Hiểu Hiểu đi vào nhìn mẹ, so với sức sống lúc ban ngày ra khỏi cửa, hiện tại sắc mặt bà tái nhợt, đầu run run được quấn băng gạc màu trắng, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, giống như một con búp bê vải bị làm hỏng. Lâm Hoa Khôn nhìn thấy mẹ như vậy, nước mắt lạch cạch rơi xuống, lại không rên một tiếng, cậu còn nhớ rõ bác sĩ nói muốn giữ im lặng.
Sau đó Hiểu Hiểu đã bị Vệ Tử Tín mang đi, bọn họ muốn thương lượng một ít chuyện, một đứa trẻ như cô ở chỗ này sẽ nhàm chán, đi tiệm cơm quốc doanh đợi đi.
Hiểu Hiểu biết bọn họ muốn thương lượng cái gì, cũng không phản kháng, nhìn Mai Tố Khanh, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết, quân tử báo thù, mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù, trăm năm cũng không muộn.
Cô không phải là quân tử.
Lâm Hoa Khôn cũng đi cùng Hiểu Hiểu, Vệ Tử Tín dẫn bọn họ trở vê tiệm cơm quốc doanh, việc ra nông nổi này, tất cả mọi người đều không ăn cơm, tùy tiện lấy chút đồ lót dạ vậy.
Tuy rằng Vệ Tử Tín chỉ là công nhân tạm thời, nhưng anh cả Vệ Tử Nghĩa của ông ta là phó lãnh đạo trong phòng bếp, cho nên vào phòng bếp thuận tiện chế biến một chút gì đó cũng không ai nói gì.
Ông ta lấy bột mì của mình ra, nấu một nồi Gnocchi (*), tất cả mọi người đều không ăn cơm, ông ta tìm một hộp cơm lớn, đựng mì vào, sau đó để Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu ở bên cạnh ăn, ông ta đi đưa đồ ăn cho nhóm người bên kia, bảo hai người ngoan ngoãn không nên chạy loạn.
Lâm Hoa Khôn liên tục bảo đảm: "Con sẽ trông chừng em gái, sẽ không đi nơi nào cải"
Nếu như đi nơi nào rồi lại xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Gnocchi nóng hầm hập nuốt xuống bụng, dạ dày ấm lên, Hiểu Hiểu thở ra một hơi, ngoan ngoãn ngồi ở đó, có những nhân viên khác nhìn thấy đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, còn mang cho bọn họ một ít đậu phông.
Cũng không đợi lâu lắm, Vệ Tử Tín tới mang bọn họ đến bệnh viện, Mai Tố Khanh nhìn người bạn thân trên mặt không có biểu tình gì, không tiếng động thở dài: "Me của cậu không sao, yên tâm đi!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu vẫn không chút thay đổi: "Cám ơn cậu, nhưng mà thời điểm này không có biện pháp không bị ảnh hưởng, sau khi tớ đi còn xảy ra chuyện gì không?”
Chú thích:
Gnocchi ( mì kiểu Bắc): là một loại mì truyền thống rất phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Hà Nam, với các nguyên liệu chính là bột mì, cà chua và bắp cải. Đặc trưng của nó là gluten, nước dùng đậm đà, là món ăn ngon hiếm có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận