Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 130
Anh hai vẫn luôn là giữ thể diện, hắn ta đã tốt nghiệp đại học và luôn mặc kiểu áo của Tôn Trung Sơn, ở trước ngực luôn gắn một cây bút máy, dù ở trên áo có vài vết vá nhưng quần áo của anh ấy vẫn rất sạch sẽ và chỉnh tề, gọn gàng, khi nhìn vô cũng khiến cho người khác có ấn tượng tốt.
Nhưng hiện tại hắn ăn mặc rất rách rưới, dưới góc áo có một lỗ hổng vẫn chưa kịp khâu, không có thời gian may vá lại, trên tay nổi lên vài vết rộp máu, đầu ngón tay sưng đỏ tấy và nứt da, mép môi nổi vết bỏng rộp lên, hai bên má hóp lại, dưới mắt lại có thêm quầng thâm.
Xem ra nửa tháng qua hắn thật sự sống không yên ổn gì lắm...
"Mẹ, em trai, em gái!" Lâm Hoa Dương khi nhìn thấy họ liên sửng sốt một chút, trên mặt biểu hiện một chút vui mừng, sau đó liên nhìn về phía người đã gọi hắn đến.
"Là đồng chí Lâm đây sao, xin chào, xin chào, tôi có đang làm mất thời gian của anh hay không, tôi có nghe em gái anh nói qua là đại đội sản xuất của anh có chăn nuôi cừu, khi anh vẫn còn làm cán bộ, anh cũng đã tổ chức cho dân để làm việc này, anh nghĩ nông trường của chúng ta có thích hợp làm thế hay không vậy?”
Vừa nghe đến việc này, Lâm Hoa Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt đang cổ vũ của em gái, hắn liền biết là ai đã nói ra điều này.
"Khu khụ, đúng vậy ban đầu nó là được đề xuất bởi một thanh niên trí thức, sau khi nghe nó xong, tôi cũng cảm thấy rất có lý nên đã bảo người đi bắt vê mấy con cừu con, rồi bắt đầu nuôi chúng, chúng tôi còn nuôi rất nhiêu thứ khác cùng với trâu, lừa, chỉ cần cho chúng ăn cỏ là đủ rồi..." Lâm Hoa Dương dõng dạc mà nói.
Nếu không phải chỉ có một thời gian ngắn tại vị, bằng không chiến của hắn ta cũng đã đủ để thể hiện rồi.
Một bên Hiểu Hiểu im lặng nhìn hắn, đây chính là thời điểm để cho Lâm Hoa Dương thể hiện. Hiểu Hiểu trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Đây chính là cách cô nghĩ ra để giúp anh trai mình, giải cứu hắn thoát ra khỏi công việc nặng nhọc này, nhưng rất khó để ra khỏi nông trường này, càng không thể ra ngoài một cách quang minh chính đại nữa.
Trừ khi hắn ta có một số khám phá lớn, khi đó hãy để những người ở cấp cao bảo vệ hắn.
Nhưng bản thân Lâm Hoa Dương cũng không phải là một nhà nghiên cứu. Hiểu Hiểu cũng như vậy.
Lâm Hoa Dương cũng biết điều đó nên không ngừng cố gắng để nắm bắt cơ hội này.
Hắn ta cũng có một số hiểu biết sâu sắc về việc chăn nuôi cừu.
Nếu những thanh niên có trí thức về nông thôn là không thể thích ứng được, vậy thì bọn họ ở trong nông trường, chiến đấu là vì sự sống của mình.
Họ làm việc từ sáng đến tối và được giám sát bởi một chuyên gia, nếu làm việc mà không đạt tiêu chuẩn có thể sẽ bị cắt giảm bớt đồ ăn, chỗ ở chính là lêu tranh dột nát, nhưng may mắn không phải là mùa đông giá rét, nếu không ước tính nhiều người sẽ không thể chịu nỗi để vượt qua những cơn gió lạnh này.
Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi mà Lâm Hoa Dương đã sụt cân rất nhiều.
Có thể thấy được cuộc sống ở đây khó khăn như thế nào, có một người đã năm mươi tuổi cùng làm với hắn, không thể thích nghi được liền bị ốm, ông ấy nhờ ông nội bảo bà nội đi lấy một ít thảo dược.
Sau khi nhìn qua tình hình một lượt, Lâm Hoa Dương cảm thấy mình thật là may mắn, vì ngày đó hắn đã dứt khoát ly hôn cùng Vân Vi, để cô mang theo hai đứa nhỏ rời đi, sao hắn ta có thể nhẫn tâm cùng cô ấy và hai đứa nhỏ đến nơi này để chịu khổ chung được chứ?
Một mình hắn cũng là quá đủ rồi.
Vệ Hỉ Nhạc không biết con gái mình đã nói những gì. Thấy được kết quả thế này, cô ấy đã thực sự minh bạch, liên tiếp nói thêm vào, cho đến khi cô nghe được câu: "Việc này tôi sẽ giao cho anh, hy vọng anh có thể làm một bữa ăn ngon cho nông trường của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận