Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 138
"Không có việc gì đâu ạ, em lấy nước nóng xong rồi, chúng ta mau đi ăn cơm đi."
Hiểu Hiểu cười tủm tỉm, cô làm bộ như không có việc gì.
Thì ra là kẻ bắt cóc, còn là kết bè gây án, cô không thích bại lộ, vì sao lại phải bại lộ, vụng trộm báo cáo không tốt hơn à.
Một lát sau nước nóng cũng không còn, nơi này khôi phục lại bộ dạng ban đầu, không thể nói là yên tĩnh, nhưng so với ồn ào lúc trước, đã gần yên tĩnh hơn một chút.
Hiểu Hiểu: "Chị dâu à, em đi nhà vệ sinh một chút nhé."
Vân Vi lo lắng: "Rất gấp sao? Chúng ta chỉ cân chờ thêm hai giờ nữa là có thể xuống xe rồi." Vừa rồi Hiểu Hiểu nói không có việc gì, nhưng trực giác của chị nói cho chị biết, chị phải cẩn thận.
"Không có sao đâu ạ, em sẽ xong rất nhanh, em nhờ nhân viên trên xe cùng đi với em, như vậy thì chị có thể yên tâm rồi phải không?" Nhà vệ sinh ở một hướng khác, phải đi ra đó khá xa.
Vân Vi nhìn cô đi tìm nhân viên tàu hỏa, sau đó cùng nhau rời đi, lúc này mới yên lòng.
Hiểu Hiểu tìm nhân viên tàu hỏa, nói muốn cùng đi vệ sinh, thuận tiện có chuyện muốn nói.
Chị gái mặc đồng phục nhận thấy có ẩn ý gì đó trong lời nói của cô, mỉm cười đồng ý: "Bạn không biết nhà vệ sinh ở đâu sao, tôi sẽ dẫn bạn đi."
Đoàn người Hiểu Hiểu thay đổi chỗ đứng, nhưng bọn họ không có đổi, Hiểu Hiểu cũng không trở về lại chỗ đứng trước đó, nói với nhân viên tàu hỏa rằng bọn họ không thích hợp ở chỗ này, người lớn ở nơi đó rất nhiều, ba cô gái đều trong trạng thái ngủ say, vừa rồi trong bọn họ còn có người cầm khăn tay muốn xuống tay với cô.
Vân Vi nhìn thời gian không sai biệt lắm, Hiểu Hiểu đã quay trở lại, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Một đầu khác, ở trong toa xe mà bọn họ đợi lúc trước, bắt đầu có một cuộc đột kích kiểm tra, phát hiện ba cô gái mê man kia, bà thím bị bắt, đồng bọn của bà ta có người sa lưới, có người trèo cửa sổ thoát được ra ngoài.
Với tốc độ này sẽ không gây ra án mạng, nhưng chuyện gãy tay gãy chân thì khó tránh khỏi.
Chuyện lớn như vậy, người nhìn thấy trên cơ bản không có mấy người dám nói ra.
Trán Vân Vi toát mồ hôi lạnh: "Chuyện này quá nguy hiểm, người kia, không phải là người đứng ở vị trí trước đó của chúng ta sao, bà ta thế mà lại là kẻ buôn người!"
Hiểu Hiểu an ủi chị: "Không có việc gì đâu ạ, chị dâu à, bà ta đã bị bắt, cho dù bà ta còn có đồng bọn, ít người cũng không thể nhấc nổi sóng gió, nhưng nếu nhiều người mà nói thì không chừng lần sau sẽ bắt được.'
Hiểu Hiểu mỉm cười, một chút cũng nhìn không ra có cái gì khác thường.
Nơi này cách toa xe trước đó cũng không xa, cô chỉ là động thủ một chút, nhảy ra khỏi cửa sổ xe thì thế nào, nếu không may thì ngã gãy chân như chơi, chỉ có thể ngoan ngoãn xa vào lưới.
Đợi đến khi bọn họ xuống xe, Vân Vi mới thở phào nhẹ nhõm, lần sau cũng không thể như vậy, nhất định phải có đàn ông đưa đi theo mới được.
Bọn họ trằn trọc mãi mới đến nông trường hồng than, ông lão trông cửa nhận ra họ, cũng không nói thêm gì, lấy ra quyển sổ để bọn họ đăng ký, sau đó để họ chờ ở bên cửa, lão đi gọi người. Thái độ của lão thay đổi bắt đầu từ năm ngoái, lúc trước cho dù Lâm Hoa Dương lập không ít công lao cho nông trại bọn họ, thái độ của lão vẫn ác liệt như trước, nhưng từ năm ngoái trở đi, có người từ nơi này sửa lại án xử sai trở về, nếu lại có người đến đây thăm người thân, thái độ của lão đã tốt hơn nhiều.
Mỗi khi đến ngày nghỉ, Lâm Hoa Dương lại có vài phần không yên lòng, bởi vì có khả năng sẽ có người nhà đến thăm, hắn sờ sờ bụng dê cái: "Không có chuyện gì đâu, sẽ không sinh nhanh như vậy."
Từ Sinh đứng bên cạnh hít sâu một hơi: "Vậy thì tốt rồi, cậu đang chờ người tới đúng không?”
Lâm Hoa Dương cười cười.
Hắn ở chỗ này đã vài năm rồi, ban đầu là nhập môn sơ cấp, hiện tại đã là một bậc thay lâu năm nghiệp vụ thuần thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận