Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Hùng tâm

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Tiếu tổng, nhanh để an ninh cứu người đi, đừng gây ra nhân mạng ở cửa lớn công ty a." Lý Tử Manh khuyên, trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập vẻ ưu lo.
Hứa Quan Tùng, Lạc Kỳ cùng Trương Hải Đông cũng lần lượt tiến lên khuyên bảo, dù sao cũng đang trước cửa công ty, nếu gây ra án mạng, đối với danh dự công ty là không có lợi tý nào, quan trọng nhất là, những công nhân bị Lạc phường đuổi việc sa thải, nếu như bị truyền thông biết, không chắc sẽ viết ra dạng tin tức gì đây.
Tiếu Lạc tuy rằng rất muốn một cước giẫm chết tên Vương Thiết Chùy, nhưng cũng biết đạo lý trong đó.
Phất phất tay, để an ninh dẫn người xông ra ngoài.
Vương Thiết Chùy được cứu ra, bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, sưng mặt sưng mũi, toàn bộ khuôn mặt đều bị máu tươi nhuộm đỏ, thoi thóp, bị xe cứu thương mang đi. Hơn 500 công nhân liền tỉnh táo lại, nhìn trên đất có một bãi máu đỏ tươi, tất cả đều sợ gặp chuyện nên không dám tiếp tục ở đây, dồn dập rời đi.
Một sự kiện tập thể bãi công, cứ như vậy được xử lý!
Các trưởng phòng, cùng với trưởng quầy hiện tại đều bước đầu nhận thức với Tiếu Lạc, xem thì rất hiền hòa, kì thực thì rất tàn nhẫn quả đoán, Tiếu Lạc ở trong lòng bọn họ để lại ấn tượng phi thường sâu sắc, nguyên bản các trưởng phòng và trưởng quầy có thái độ lười nhác không khỏi lo lắng không yên, không dám lộ ra chút bất kính nào ở trước mặt Tiếu Lạc.
"Tiểu Lạc, ta nói câu nói kia, có cái gì khó khăn cứ đến tìm ta!"
Sở Vân Hùng trước khi rời đi, ngay ở trước mặt của mọi người hướng về Tiếu Lạc nói câu này.
Cho mọi người ăn một viên Định Tâm Hoàn, cũng đều suy đoán Tiếu Lạc rốt cuộc là người phương nào, tại sao Sở Vân Hùng coi trọng hắn như thế.
. . . . . .
"Thêm vào Tiếu tổng mang đến một triệu, công ty trong trương mục còn có năm triệu có thể hoạt động." trưởng phòng tài vụ Quách Phù ở trong phòng làm việc hồi báo tình trạng tài chính với Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc nghe được nhíu mày, năm triệu đối với cá nhân mà nói là một con số lớn, nhưng là đối với một công ty mà nói, số tiền kia có vẻ quá nhỏ, phải biết, Lạc phường một tháng tổng ngạch lương phân phát công nhân thì cũng gần ba triệu, mà bây giờ Lạc phường mỗi ngày vẫn còn trong trạng thái hao tổn, không xoay chuyển được cục diện này, tháng sau cuối tháng Lạc phường phải xong đời.
"Ta biết rồi, đi làm việc của mình đi, đúng rồi, để Tôn Kiến Nam đi lên một chút."
"Vâng, Tiếu tổng!"
Quách Phù hơi khom mình hành lễ, sau đó lùi ra.
"Lần này sự kiện bãi công thực sự là tới đúng dịp a, cho lão Tiếu lập uy ở công ty." Trương Đại Sơn tự trên ghế salông đứng lên, hướng Tiếu Lạc đi tới.
"Nhờ có ngươi." Tiếu Lạc mỉm cười nói.
"Loại này cảm tạ thì thôi, cho ta chút thực tế đi."
"Cái gì thực tế ?" Tiếu Lạc nhấc lên lông mày.
Trương Đại Sơn đem cốc uống trà dùng sức đặt lên bàn, mắng: "Mẹ nó, ngươi bớt giả ngây giả dại cho ta, ta muốn vị trí phó tổng người anh em ah." Hắn đi tới ban công văn phòng, quan sát một chút phong cảnh phía dưới, đưa ra cánh tay nhắm mắt hít vào một hơi thật dài, "Ca có nằm mơ cũng chẳng ngờ có một ngày lại cũng có thể trở thành ông chủ, đứng chỗ cao cúi xuống xem công nhân viên của mình."
Rất hiển nhiên, hắn đã đem mình vào vị trí phó tổng.
"Được rồi, đừng ở đây phán đoán, hiện tại ngươi liền tạm thời đảm nhiệm vị trí phụ tá cho ta, chờ sau này Lạc phường ổn định ta đây nhường vị trí cho ngươi ngồi." Tiếu Lạc tức giận.
"Khe nằm, lão Tiếu ngươi nói thật sự, không được nói cho qua chuyện a?" Trương Đại Sơn hưng phấn nói.
Tiếu Lạc lườm hắn một cái: "Ta lúc nào nói cho qua chuyện với ngươi!"
"Ha ha ha. . . . . . Huynh đệ tốt, lão Tiếu ngươi thực sự là anh em tốt của ta a. . . . . ."
Trương Đại Sơn cao hứng cười ha ha, mà rất nhanh hắn liền ý thức được không đúng, hơi nhướng mày, "Không đúng, sự tình không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
"Ngươi đem vị trí lão tổng cho ta, vậy ngươi làm gì đi?" Trương Đại Sơn hỏi.
Tiếu Lạc vẫy vẫy tay: "Ta tiếp tục hướng về ngành nghề khác phát triển, có vấn đề sao."
Trương Đại Sơn ngẩn người, có thể đem Lạc phường kinh doanh thật tốt hắn cũng đã rất thỏa mãn, căn bản không nghĩ tới sẽ phát triển lên nữa, mà huynh đệ của hắn còn ý đồ tiến quân hướng về ngành nghề khác, mặc dù nói rất tùy ý, nhưng hắn biết, Tiếu Lạc cũng không phải đang nói đùa.
"Ta cảm giác ngươi sẽ trở thành Sở Vân Hùng kế tiếp."
"Nhưng ta hi vọng mình có thể vượt qua hắn."
Tiếu Lạc đứng lên, vỗ vỗ vai Trương Đại Sơn mỉm cười nói, trong thân thể của hắn dung hợp một công nghệ cao, nếu như chỉ là đạt đến độ cao của Sở Vân Hùng, chắc chắn hắn sẽ không thỏa mãn.
"Rầm ~"
Trương Đại Sơn gian nan nuốt ngụm nước miếng, vào giờ phút này hắn mới phát hiện, nguyên lai sâu trong nội tâm của vị huynh đệ này, tiềm tàng mục tiêu to lớn và hùng tâm như vậy.
"Tùng tùng tùng ~"
Lúc này, cửa phòng làm việc nhẹ nhàng vang lên.
"Đi vào!"
Tiếu Lạc một lần nữa ngồi xuống.
Cửa bị đẩy ra, ăn mặc Âu phục com lê, trang phục khéo léo Tôn Kiến Nam khúm núm tiến vào, vẻ mặt hắn hơi có chút căng thẳng, tư thế đi bộ trở nên không tự nhiên, đi tới trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Tiếu Lạc một chút, mở miệng dò hỏi: "Tiếu. . . . . . Tiếu tổng, ngươi tìm ta?"
Mấy ngày trước ‘ tiểu huynh đệ ’ đến bây giờ ‘ Tiếu tổng ’, thân phận Tiếu Lạc chuyển biến quá nhanh, hắn đến bây giờ còn chưa hoàn hồn lại, cảm giác như là đang nằm mơ.
"Ngồi đi." Tiếu Lạc dùng tay làm dấu mời.
Tôn Kiến Nam gật gật đầu, hít sâu điều tiết một hồi tâm tình, sau đó ở Tiếu Lạc trước mặt nghiêm túc ngồi xuống.
"Tôn trưởng quầy, ta nghe nói sự kiện thực phẩm an toàn phát sinh ở trong cửa hàng các ngươi?"
"Ừ, đúng thế."
"Vậy ngươi cảm thấy là chúng ta bán sản phẩm có vấn đề sao?"
"Không phải, tuyệt đối không phải chúng ta có vấn đề."
Tôn Kiến Nam kịch liệt lắc đầu, "Ông già kia mới vừa vào trong cửa hàng ta liền chú ý tới hắn."
"Tại sao?" Tiếu Lạc hỏi.
Tôn Kiến Nam hồi ức nói: "Bởi vì hắn sắc mặt xem ra rất không bình thường, là một loại bệnh trạng trắng xám, hô hấp cũng không mạnh mẽ, như là khí quản bị đập, ta còn cố ý cho hắn chén trà nóng."
Tiếu Lạc gật gù: "Nói một chút cái nhìn của ngươi."
"Ta cảm thấy ông già kia không phải ăn bánh mì của chúng ta mà chết, mà là bệnh tật trên người đột nhiên phát tác đột tử."
Tôn Kiến Nam đem mình ý tưởng nội tâm chân thật nói ra, "Có thể kiểm tra bác sĩ cùng người nhà của ông lão đều một mực chắc chắn là ăn bị nghẹn chận khí quản mà chết."
"Theo như vậy, Lạc phường chúng ta là bị oan?" Trương Đại Sơn không nhịn được nói.
"Ta đây thật sự không dám xác định, nhưng ta luôn cảm thấy lão nhân chết không phải vấn đề ở Lạc phường chúng ta." Tôn Kiến Nam nói.
Tiếu Lạc phất phất tay: "Ta biết rồi, ngươi đi giúp đi."
Tôn Kiến Nam đứng dậy thi lễ một cái, chạm rãi cáo từ.
"Khoan đã."
"Tiếu tổng còn có cái gì dặn dò?"
"Thân phận của ta đừng nói cho tôn ngọc." Tiếu Lạc nói.
Tôn Kiến Nam im lặng, sau đó tầng tầng gật gật đầu: "Ừ, vâng."
Đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
"Lão Tiếu, xem ra ngươi đối với Tôn Mỹ nữ có chút ý tứ a." Trương Đại Sơn đùa cợt nói.
Hắn biết rõ, Tiếu Lạc che giấu thân phận không phải là vì muốn giả heo ăn hổ, mà là muốn lấy thân phận người bình thường đi tìm hiểu Tôn Ngọc, chuyện ông chủ có tiền theo đuổi nữ thần nhiều lắm, có thể đơn giản, thuần khiết hoàn mỹ, ái tình không nhiễm hơi tiền đã ít lại càng ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận