Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Nhân vật nguy hiểm cấp A

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Keng, do Ký chủ bị thương nặng, Sinh Mệnh Lực kịch liệt giảm xuống, hệ thống tự động khấu trừ mười vạn điểm, tiến hành chữa trị cho Ký chủ!" Trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Tiếu Lạc gần như đã bất tỉnh chỉ cảm thấy miệng vết thương phía sau lưng hiện ra một cảm giác nóng rực, nhưng lại vô cùng thoải mái, giống như là có một bàn tay con dịu dàng vuốt ve vết thương.
"Khấu trừ mười vạn điểm tiến hành chữa trị?"
Tiếu Lạc cay đắng nở nụ cười, cái hệ thống này lại có thể không cần hắn cho phép đã cưỡng chế khấu trừ, điều này làm cho hắn muốn mắng người, có điều nghĩ lại thì, trị liệu vết thương do súng đạn gây ra chỉ cần tiêu tốn mười vạn điểm, điều này cũng đúng và cực kỳ đáng giá.
Giờ khắc này đã là rạng sáng, công viên vắng ngắt, các bóng đèn bên đường đã tắt.
Tiếu Lạc nằm nhoài trên băng đá, nhắm hai mắt, mặc cho hệ thống chữa trị.
Trong thành thị, truyền đến từng tiếng còi cảnh sát vang dội, có xe quân cảnh gào thét chạy như bay, chuyện này căn bản không tạo được uy hiếp với hắn, khi hắn hành động đã nghĩ trước con đường rút lui rồi, con đường này toàn bộ rơi vào góc chết của hệ thống Thiên Võng, JC căn bản là không có cách tìm được dấu vết của hắn, hắn lo lắng duy nhất là vết thương trên lưng do súng đạn gây ra.
Cổ Thiến Lâm đã hoài nghi hắn, một súng này ngoại trừ ngăn cản hắn giết Hà Nguyễn Lượng, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, đó chính là lưu lại căn cứ chính xác không thể biện giải, bằng không Cổ Thiến Lâm sẽ không bắn chệch đâu, rõ ràng là muốn lưu lại tính mạng cho hắn.
"Sẽ lưu lại dấu vết chứ?" Tiếu Lạc hỏi.
Đối tượng của câu hỏi tự nhiên là hệ thống đã hợp thể với hắn.
"Keng, Ký chủ chịu bất kỳ vết thương nguy hiểm đến tính mệnh, năng lực chữa trị có thể tự mình khởi động, khấu trừ điểm, chữa trị vết thương cho Ký chủ, vĩnh cửu chữa trị, không để lại dấu vết."
Vĩnh cửu chữa trị, không để lại dấu vết?
Tiếu Lạc không nhịn được trêu tức một tiếng: "Ngươi đọc rất giống quảng cáo."
Hệ thống không có lên tiếng, tựa như không cách nào đáp lại.
"Nếu như điểm không đủ mười vạn thì sẽ làm sao?"
"Keng, năng lực chữa trị không cách nào khởi động!"
Quả nhiên là như vậy!
Tiếu Lạc không muốn nói, chẳng muốn phí lời với hệ thống.
Nửa giờ sau, quá trình chữa trị kết thúc.
Tiếu Lạc khôi phục lại Tinh Khí Thần, hoạt động cánh tay một chút, một chút đau cũng không cảm giác được, đưa tay chạm phía sau lưng, nguyên bản có một lỗ máu nhưng giờ đạ bằng phẳng như lúc ban đầu, cho dù không cần nhìn thấy, cũng có thể xác định nơi đó chưa từng lưu lại vết tích nào.
"Quá tốt!"
Tiếu Lạc dành cho hệ thống một sự đánh giá rất cao.
Giữa lúc hắn chuẩn bị rời đi, một tên lôi kéo một vị nữ tử chạy lên, sau đó đi tới nửa đường liền xông vào trong rừng rậm, không bao lâu liền truyền đến từng tiếng vui sướng, tiếng rên, rất hiển nhiên đây là một đối uyên ương dã chiến, thừa dịp ban đêm gió lớn không người, ở đây tìm kiếm kích thích.
Tiếu Lạc không có cố ý chạy tới gần, nhưng con mắt đã thích ứng với bóng đêm vẫn lập tức nhìn thấy hai thân thể quấn quít lấy nhau, lấy trời làm mền, đất là giường, cởi sạch sẽ, tựa hồ không một chút sợ hãi nhiệt độ lạnh giá này.
Tiếu Lạc không phải tên nhìn trộm, chậm rãi rời đi, trước khi rời đi, thuận lợi lấy quần áo tên kia bỏ ven đường, bận lên người mình, mà áo long của hắn thì lại vứt vào thùng rác trên núi.
. . . . . .
. . . . . .
"Cổ đội, tìm được Tiếu Lạc, hắn ở trong bệnh viện khu quang minh." Trong bộ đàm vang lên âm thanh người hồi báo.
Ở trong bệnh viện?
Cổ Thiến Lâm sững sờ, thích thú ra lệnh: "Coi chừng hắn, đừng làm cho hắn chạy trốn, bằng không ngày mai ngươi không cần phải đi làm."
"Vâng"
JC Trong bộ đàm rõ ràng rùng mình một cái, lớn tiếng đáp một tiếng.
"Lái xe, đi bệnh viện nhân dân!" Cổ Thiến Lâm quát với tên ngồi lái xe.
Người kia lĩnh mệnh, đem ổ bánh mì mới ăn được một nửa ném ra ngoài đống rác, khởi động xe, chạy tới bệnh viện nhân dân.
"Cổ đội, có cái gì đó không đúng, Tiếu Lạc tại sao lại ở trong bệnh viện, hắn muốn tự thú sao?"
Vương Hàm Hiên nhíu mày, không nghĩ ra nguyên do trong đó, dù sao bọn họ tìm kiếm trong thành phố còn đặc biệt cử người ở canh ở bệnh viện.
"Sát Thủ Lãnh Huyết như vậy suy nghĩ gì chỉ có chính hắn biết, bất kể như thế nào, lần này nhất định phải bắt được hắn." Cổ Thiến Lâm nắm nắm đấm cắn răng nói.
Vương Hàm Hiên tán đồng gật gù, nghĩ tới Hà Nguyễn Lượng bị giết ngay trước mặt hắn, hắn liền rung mình một cái, nếu như thực sự là Tiếu Lạc, thì Tiếu Lạc là một nhân vật hết sức nguy hiểm, giống như là một con mãnh thú đi dạo trong đô thị, lúc nào cũng có thể nguy hại đến tính mạng của người khác.
. . . . . .
. . . . . .
Bệnh viện tổng hợp, Tôn Ngọc đang ở trong phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bảy tám tên JC đang cầm súng trong tay nhắm về phía trước, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng bọn họ, tinh thần của bọn họ giờ khắc này căng như dây đàn.
Tiếu Lạc cầm trong tay một cái ly giấy, nhàn nhạt nhìn bọn họ, không có bất kỳ kinh hoảng, trên mặt rất bình tĩnh và thong dong.
Mà Tiếu Như Ý, Đường Nhân, Hồ Thủy Dung thì hoảng sợ thất sắc, không dám hít thở.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Những JC này tại sao phải chỉa sung vào Tiếu Lạc?
Mà tại sao JC lại căng thẳng như vậy?
Những vấn đề này, xuất hiện trong đầu Tiếu Như Ý, Đường Nhân và Hồ Thủy Dung, để cho bọn họ càng ngày càng cảm thấy nam nhân kia vô cùng thần bí, sau lưng có nhiều cố sự không muốn người khác biết.
Tiếu Lạc lắc đầu một cái, mỉm cười, chuẩn bị đi lại.
"Không được nhúc nhích!"
Đội trưởng JC thần kinh mẫn cảm, nhìn Tiếu Lạc lớn tiếng quát.
Tiếu Lạc đưa lý giấy trên tay lên: "Không cần sốt sắng, ta chỉ muốn đi rót cốc nước, sẽ không rời khỏi tầm mắt của các ngươi."
Nói xong, không chờ những JC này đáp ứng, bước đi tới máy nước uống.
JC di động nòng súng theo hắn, đã có người toát mồ hôi ướt đẫm trán ch, bọn họ từ trong tư liệu biết được, Tiếu Lạc là nhân vật nguy hiểm cấp A, ngay cả tội phạm cướp ngân hàng cũng chỉ có thể xếp tới cấp B, cấp A ở trên cấp B, bọn họ thực sự không dám tưởng tượng người này nguy hiểm đến trình độ nào.
Tiếu Lạc đặt ly ở vòi nước nóng, nhấn nút, dòng nước nóng tản ra luồng khói chảy vào ly giấy, phát sinh thanh âm nước chẩy, khi đầy được nửa chén, cảm thấy hơi nóng, liền lại rót thêm chút nước lạnh, điều chỉnh nhiệt độ một chút, hắn mới uống.
Những JC này cũng không khống chế được nuốt một ngụm nước bọt, tựa như cũng có cảm giác khát nước.
Trong long tên đội trưởng vô cùng ngơ ngác, bị bảy tám người bọn họ nhắm sung vào mà còn trấn định uống nước, đây là loại tố chất tâm lý gì vậy, hắn đột nhiên cảm nhận được có một áp lực vô hình phát ra từ trên người Tiếu Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận