Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Không quan tâm

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Mặc dù cách xa bảy tám mét, nhưng Tiếu Lạc có thể nhìn thấy cổ Tô Tiểu Bối bị móng tay bén nhọn của Uông Đồ Vân bóp tạo ra từng đạo vết, điều này làm hai mắt hắn bốc hỏa, muốn phát cuồng.
Toàn thân Uông Đồ Vân không tự chủ được rùng mình một cái, bất quá vì nam nhân mình yêu, nàng nguyện ý bỏ ra tất cả, vẫn như cũ gắt gao bóp cổ Tô Tiểu Bối, cắn răng quát: "Nâng Hạc sư ca lên, sau đó dùng dây thừng bên kia trói tay chân của mình thì ta thả nàng, bằng không ta thực sự không khách khí!"
Nói xong, lần thứ hai gia tăng lực đạo, khuôn mặt Tô Tiểu Bối đỏ bừng lên, phủ đầy vẻ thống khổ, nàng nỗ lực giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Uông Đồ Vân, nhưng nàng chỉ là một tiểu nha đầu bốn tuổi, không thế nào là đối thủ của Uông Đồ Vân.
"Tiện nhân, ngươi buông nàng ra cho tiểu gia!" Tô Xán Nghiệp chỉ về phía nàng gầm thét.
"Tô Xán Nghiệp ngươi một tên phế vật im đi, ngươi muốn truy cầu ta, ngươi cầm tấm gương xem mình một cái, ngươi chỉ là một đám bùn nhão, không sánh nổi với một sợi lông của Hạc sư ca, ngươi cầm cái gì truy cầu ta." Uông Đồ Vân mất lý trí to tiếng kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới tác dụng của cảm xúc phẫn nộ có chút biến hình, cũng không còn dễ nhìn như vậy.
Sắc mặt Tô Xán Nghiệp tím đi, hắn rốt cuộc biết Tiếu Lạc vừa rồi nói một câu là có hàm nghĩa gì, nữ nhân này căn bản là không đáng để hắn truy cầu, bỏ ra nhiều, cũng không bằng đầu ngón tay của Quách Thanh Hạc.
"Họ Tiếu, ngươi cho ta . . ."
Uông Đồ Vân đang chuẩn bị quát Tiếu Lạc mấy câu, kết quả vừa nghiêng đầu, cả người liền nháy mắt ngu ngơ, bởi vì Tiếu Lạc giống như thuấn di lặng yên không tiếng động đi tới trước mặt của nàng, mặt không thay đổi liếc nhìn nàng.
Một giây sau, một đại thủ, giống như độc xà đánh vào cổ của nàng, bá đạo bóp cổ họng của nàng.
Cảm giác ngạt thở mãnh liệt lập tức dâng lên!
Uông Đồ Vân theo bản năng thả Tô Tiểu Bối ra, dùng sức đập và cào cái tay bóp cổ mình, nhưng đối phương không nhúc nhích tí nào, nàng phát giác hai chân của mình chậm rãi rời khỏi mặt đất, dùng sức đạp cũng không thể đụng chạm đến mặt đất nữa, khí quản và thực quản bị một lực rất mạnh đè ép, phảng phất lúc nào cũng có thể vỡ ra, vô tận thống khổ, miệng không thể nói.
Tô Xán Nghiệp lúc này nhanh chóng chạy tới, ôm lấy Tô Tiểu Bối, tỉ mỉ xem xét cổ Tô Tiểu Bối.
Tiếu Lạc nhìn thấy, cổ tiểu nha đầu vốn nên trắng nõn trơn nhẵn xuất hiện mấy vết bầm, hơn nữa còn có mấy chỗ bị rách da, có một máu chảy ra.
Mỉm cười, ôn nhu nói: "Tiểu Bối, nhắm mắt lại, đừng nhìn."
"Ân "
Tiểu nha đầu ủy khuất thút thít, nhưng vẫn là nghe lời, từ từ nhắm hai mắt nhẹ gật đầu.
"Chiếu cố tốt nàng, không cần để cho nàng bị áp chế." Tiếu Lạc nhìn Tô Xán Nghiệp ra lệnh.
Tô Xán Nghiệp kiên quyết gật đầu, mới vừa rồi là hắn sơ sẩy, lần này hắn tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Tô Tiểu Bối.
Tiếu Lạc quay đầu lại, nhìn Uông Đồ Vân trong tay đang không ngừng giãy giụa cười tàn nhẫn, rồi sau đó tay trái vung lên hướng về mặt đất xa xa, mủi kiếm bị gẫy của Quách Thanh Hạc liền bay vào trong tay hắn.
"Tiếu Lạc, ngươi . . . Ngươi muốn làm cái gì?"
Nơi xa Quách Thanh Hạc giống một con chó nằm dưới đất chật vật quát lớn, "Nàng là nữ nhi của quán chủ, ngươi dám tổn thương, quán chủ tuyệt sẽ không tha cho ngươi, càng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi không nên dính vào!"
Tiếu Lạc không để ý tí nào hắn, kiếm quang lóe lên, sóng máu cuồn cuộn, một cánh tay Uông Đồ Vân đã thoát ly khỏi thân thể của nàng, máu tươi đang từ nàng chỗ cụt tay tuôn trào ra, toàn bộ Võ Quán, lập tức tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc.
"Ah "
Uông Đồ Vân tiếng kêu thảm thiết đau đớn, giãy dụa, nước mắt không bị khống chế tràn ra từ khóe mắt, đây là một cái ác ma, nàng hoảng sợ nhìn Tiếu Lạc, chỉ cảm thấy ray rức đau đớn, cảm giác được vô tận tuyệt vọng, cảm giác được khí tức tử vong.
Học viên khác Võ Quán cũng kinh hãi thất sắc, sắc mặt trắng bạch, kinh hồn táng đảm . . .
Đầu tiên là cắt ngang đùi phải Lưu Phi, hiện tại lại trực tiếp chặt cánh tay Uông Đồ Vân, hình ảnh đẫm máu như thế, để cho mỗi người bọn họ đều toát ra một cỗ lương khí, Tô Xán Nghiệp cũng không ngoại lệ, khó trách lại gọi Tô Tiểu Bối nhắm mắt lại, gia hỏa này là muốn đại khai sát giới sao? Nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, làm như vậy sẽ không sợ bị hình phạt sao?
"Ngươi . . ."
Quách Thanh Hạc phun một ngụm máu tươi đi ra, hắn và Uông Đồ Vân không có quan hệ nam nữ không đứng đắn, mặc dù hắn có lão bà, thế nhưng địa vị Uông Đồ Vân trong lòng hắn thì lão bà hắn không thể thay thế được, Tiếu Lạc tàn nhẫn để cho hắn sợ hãi, thảm trạng của Uông Đồ Vân để cho hắn phẫn nộ và đau lòng, hận không thể lập tức giết Tiếu Lạc.
"Sưu "
Cái mủi kiếm gãy kia như hàn quang xẹt qua trường không, tựa như phi kiếm "Phốc" một tiếng đâm vào vai của hắn, lực xung to lớn, mang theo hắn bay ra sau, cuối cùng đóng đinh hắn trên vách tường.
Quách Thanh Hạc thảm thiết gào lên.
Tiếu Lạc đem Uông Đồ Vân chỉ còn lại nửa cái mạng ném đi như ném một bao cát tới bên cạnh hắn, cổ được giải phóng Uông Đồ Vân tham lam hô hấp không khí một bên kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ Võ Quán như là biến thành một tòa địa ngục, mà Quách Thanh Hạc và Uông Đồ Vân, giống như là hai ác quỷ bị hành hạ dưới địa ngục.
"Ta xảy ra chuyện gì?"
Tiếu Lạc mỉm cười hướng Quách Thanh Hạc hỏi, nụ cười của hắn, tại thời khắc này đối với mọi người ở đây mà nói không khác gì ma quỷ nhe răng cười, để cho người ta sợ hãi và run sợ.
Quách Thanh Hạc sợ, thực sợ, Tiếu Lạc tâm ngoan thủ lạt đã đánh sụp nội tâm kiên cường của hắn.
"Ngươi không phải nói ta vong ân phụ nghĩa sao? Không phải nói ta có tâm địa ác độc sao? Ta không thể làm gì khác hơn là làm cho ngươi xem một chút, thế nào, không có ý định nói cái gì sao? Ta có thể tiếp nhận ngươi nói bất luận cái gì, dù cho không có, ta cũng có thể làm cho có." Tiếu Lạc thản nhiên nói.
"Ngươi tên ma quỷ này . . ."
Quách Thanh Hạc run giọng nói, trên mặt hiện nét kinh khủng.
"Ta thích cái danh xưng này."
Tiếu Lạc không quan tâm, ai đúng ai sai không trọng yếu, tàn nhẫn hay không tàn nhẫn cũng không trọng yếu, hắn chỉ biết là, hắn rất thương yêu Tô Tiểu Bối, ai dám tổn thương Tô Tiểu Bối, thì chính là địch nhân, đành phải tiếp nhận lửa giận của hắn.
Đúng lúc này, một người chừng năm mươi tuổi từ cửa Võ Quán đi vào, thân mặc kimono, tóc gần như trắng xóa, mang theo một bộ kính mắt, thân cao khoảng một mét sáu, nhưng là toàn thân hắn trên dưới tán lộ ra một cỗ uy thế cường đại, là loại không giận tự uy, để cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trung niên nam tử quét mắt cảnh tượng trong Võ Quán, lập tức hỏi: "Chuyện như thế nào? Đã xảy ra cái gì?"
Lúc nói chuyện lộ ra chút vấp váp, rõ ràng là một tên Đảo  Quốc.
Hắn rất nhanh chú ý tới Quách Thanh Hạc bị đính trên tường và gảy một cái cánh tay, Uông Đồ Vân nằm trên mặt đất máu me khắp người, mi mắt không khỏi trừng trừng, cả người sững sờ, như linh hồn rời khỏi thân thể.
"Phụ. . . Phụ thân . . ."
Uông Đồ Vân chật vật đưa tay ra, khí tức hơi yếu, nguyên nhân bởi vì mất máu, sắc mặt của nàng trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận