Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Kém một chút hỏa hầu

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Một việc đáng sợ như thế xuất hiện ở trước mắt bọn họ, hơn nữa chỉ huy bị giết, đám phản quân nhất thời hoảng hồn.
Khi bọn hắn ngây người, Tiếu Lạc xuất quyền, trùng kích vào ngực hai tên phản quân, hai tên binh sĩ kia như bị đầu tàu va chạm, miệng phun máu tươi, toàn bộ thân thể bay về sau như đạn pháo, trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất cách 7 ~ 8 mét, sau khi hạ xuống, run vài cái rồi đoạn tuyệt sinh cơ.
Quyền của Tiếu Lạc, không chỉ có làm bể lồng ngực bọn hắn, còm làm trái tim bị bể nát, trong nháy mắt bọn hắn liền mất mạng, máu tươi trào ra từ trước ngực và miệng mũi.
Đám phản quân còn lại hút một luồng khí lạnh, rồi nổ súng tiến hành phản kích.
"Đột đột đột ~ "
Đạn bay tứ tung, rất nhiều đạn bắn vào những chiếc xe bên cạnh, vỏ xe có chức năng chống đạn cứng rắn vô cùng, đạn bắn vào phía trên liền toé ra rất nhiều đốm lửa nhỏ, không có đánh trúng Tiếu Lạc, ngược lại là có rất nhiều binh sĩ phản quân bị đạn của người một nhà bắn giết.
Tiếu Lạc đổi môn khinh công lăng ba vi bộ từ Hệ Thống, đạn dù có nhanh cũng không có một viến nào bắn chúng hắn, ánh mắt hắn khóa chặt một tên phản quân ở gần hắn nhất.
Tên kia vừa định nổ súng, trong nháy mắt Tiếu Lạc liền vọt tới trước mặt hắn, tựa như mãnh hổ hạ sơn, sát ý đầy đồng, tung một cước vào cằm hắn.
"A ~ "
Nương theo một tiếng hét thảm, cằm tên phản quân bắn máu tươi tung toé, hàm dưới bị Tiếu Lạc đá vỡ nát, đại não nhận trùng kích như thế, chấn vỡ thành một bãi bột nhão, khi hắn bay ra ngoài, sinh cơ cũng tiêu tán, lúc rơi xuống đất, đã là một cỗ thi thể.
Những người khác bị sự tàn nhân của nam nhân này chấn nhiếp, vô ý thức liền chạy trốn ra sau, bọn hắn giống như điên bắt đầu bắn phá Tiếu Lạc, chỉ có không ngừng nổ súng, mới có thể để bọn hắn cảm thấy an toàn.
Nhưng mặc kệ bọn hắn xạ kích như thế nào đi nữa, đạn cũng chỉ có thể sượt qua người Tiếu Lạc, giống như Tiếu Lạc có thể dự tất cả quỹ tích của viên đạn, thân thể như cá gặp nước, không ngừng tới gần đám phản quân, sau đó liền nhất kích tất sát.
Hắn giống như là một đầu ma thú bang lãnh, không có chút tình cảm nào là cỗ máy sát nhân hình người, thu gặt từng sinh mệnh của đám phản quân!
Đoàn người Tương Chí Minh ở nơi xa thấy cảnh này thì thất kinh, đại não như quên suy nghĩ, trợn to hai mắt biểu hiện sự kinh hãi của bọn họ.
"Gia hỏa này là quái vật sao?"
Khổng Vận Hồng run run rẩy rẩy, Tiếu Lạc cường đại và tàn nhẫn, không chỉ có chấn nhiếp đám phản quân, càng làm bọn hắn phát lạnh, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên.
"Người NSA quá đáng sợ!"
"Quả thực không phải là người."
"Một mình hắn có thể Diệt một đội quân!"
Thân thể đội viên đội hành động đặc biệt run lên, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung sự kinh dị và kinh ngạc.
Ngay cả Tương Chí Minh luôn trầm ổn cũng hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, nhân loại cường đại tới mấy, cũng tuyệt không khả năng cường đại đến cấp độ này a, không để ý tới đạn, không thèm để ý tới đạn pháo, binh sĩ võ trang đầy đủ ở trong mắt thì như cỏ rác không có chút năng lực chống cự nào.
Tiếu Lạc cứ tung một quyền là có một tên phản quân ra đi.
Ước chừng hơn 30 tên phản quân bị giết, thi thể ngổn ngang lộn xộn nằm ở các nơi, đều là bị một người tay không tấc sắt đánh chết, có người thì ngực lõm vào, có người thì đầu nát bét.
Cảnh tượng như địa ngục trần gian!
Khi đội hành động đặc biệt chạy tới, bọn hắn nhìn Tiếu Lạc dính đầy máu tươi, mặt lạnh đạm, không tự chủ được mà thở gấp, sắc mặt cũng khó có thể bảo trì được sự trấn định, cái nam nhân này, vậy mà có thể biến nơi này thành một tòa luyện ngục, khủng bố như vậy.
"Diệt tiên sinh, ngươi không có sao chứ?" Tương Chí Minh hỏi một cái vấn đề ngu xuẩn.
Tiếu Lạc nhíu lông mày nhìn hắn một cái, tất cả sát khí giống như thủy triều rút về thân thể hắn, khẽ cười một tiếng: "Ta giống như có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì là tốt, không có việc gì thì cần cẩn thận!"
Tương Chí Minh gật đầu, tại lúc này, phát hiện còn có một tên phản quân giả chết ngồi dậy từ trên mặt đất, nhắm chuẩn phía sau lưng Tiếu Lạc muốn bắn Tiếu Lạc. Tương Chí Minh phản ứng cực nhanh, súng bắn tỉa trong tay nhanh chóng nâng lên xuất kích, một phát súng bắn vào vai phải tên phản quân.
Uy lực súng ngắm lớn hơn súng trường phổ thông rất nhiều, một phát này trực tiếp cắt đứt toàn bộ cánh tay phải của tên kia xuống, máu tười phun ra từ vết rách, âm thanh kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Tiếu Lạc quay đầu mắt nhìn tên phản quân kia, quay đầu nói cảm kích: "Tạ ơn!"
"Không cần phải khách khí." Tương Chí Minh gật đầu nói.
Mấy người Khổng Vận Hồng chạy tới, đem tên phản quân kia tới.
Da người Libya đen hơn nhiều, hốc mắt hãm sâu, đầu hắn trọc lóc, trên ngực còn khắc hình xăm.
Khi bị đưa tới, hắn nhìn Tiếu Lạc hoảng sợ vô cùng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "? ? ? ? ?" .
Tương Chí Minh và Khổng Vận Hồng biết rõ cái kia là có ý gì, phiên dịch thành tiếng Trung là 'Ma Quỷ', người này nói không sai, Diệt tiên sinh là một Ma Quỷ.
Tiếu Lạc cao ngạo đứng trước mặt tên phản quân, đạm mạc hỏi: " ? ? ? ? ?"
" ? ? ? ." Tên phản quân không chút do dự trả lời.
Tiếu Lạc nói với Tương Chí Minh: "Xem ra chúng ta có phiền toái, không biết từ nơi nào mà phản quân nhận được tin tức, biết rõ chúng ta phái người đi cứu tên phóng viên kia, bọn hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào cứ đụng phải người Hoa là giết, lãnh đạo tối cao của đám phản quân ra lệnh là, thà rằng giết nhầm cũng không bỏ sót."
"Đáng chết, bọn hắn không sợ Hải Lục Quân chúng ta xông tới trợ giúp chính phủ xử lý bọn hắn sao?" Khổng Vận Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu như Hải Lục Quân chúng ta bước vào lãnh thổ Libya, cái này là can thiệp nội chính của nước khác, sẽ dẫn tới tranh chấp quốc tế." Tương Chí Minh nói.
Tiếu Lạc không phát biểu cái gì, hắn liếc tên này phản quân nói: " ? ? (ngươi nên lên đường)!"
Nói xong, tung một cước đá vào ngực hắn.
Tên phản quân liền giống như diều đứt dây bay về sau, miệng mũi chảy máu, bị Tiếu Lạc dùng một cước đá chết.
"Diệt tiên sinh, ngươi đang làm cái gì?"
Tương Chí Minh trừng lớn hai mắt, chất vấn Tiếu Lạc.
"Nhân từ đối với địch nhân là tàn nhẫn đối với mình, ngươi nghỉ là vừa rồi ta không biết hắn còn sống sao, ta mở một con mắt nhắm một con mắt như vậy là tính cho hắn một con đường sống, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không trân quý, còn muốn tấn công ta, vậy hắn cũng không cần phải sống nữa."
Tiếu Lạc lãnh đạm trả lời, "Vừa rồi khi ngươi bắn phát súng kia thì không phải là bắn vào bả vai hắn." Dùng ngón tay chỉ vào một nơi, "Mà phải là nơi này, nguyên tắc ra tay của tay bắn tỉa là nhất kích tất sát, không lưu lại cho địch nhân một cơ hội nào, ngươi ở phương diện này, còn kém một chút hỏa hầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận