Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Chúc Phúc hắn

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Trong lời nói của Triệu Mộng Kỳ giữa lộ ra sự thống khổ cùng hối hận, nàng từng gởi nhắn tin thăm dò, Tiếu Lạc căn bản không có trả lời, lãnh đạm với nàng giống như người xa lạ, thậm chí còn không bằng so với người xa lạ, nàng không có cơ hội trở lại bên cạnh hắn.
Mã Linh nhi thở dài, không biết nên nói cái gì.
Đang lúc này, khu tiếp đãi khách mở ra, khi thấy Tiếu Lạc từ bên trong đi ra, đi cùng với trưởng quầy Tôn Kiến Nam ra ngoài, Triệu Mộng Kỳ cùng Mã Linh Nhi đều sững sờ.
"Tiếu. . . . . . Tiếu Lạc? Hắn tại sao lại ở đây?" Mã Linh Nhi theo bản năng thốt lên một tiếng kinh hãi.
Triệu Mộng Kỳ thì hoàn toàn choáng váng, khẽ nhếch miệng, đứng tại chỗ không nhúc nhích như một cái cọc gỗ, lo lắng vào Tiếu Lạc, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Càng ngày càng gần, gần tới nỗi có thể đưa tay là chạm đến!
Nhiệt độ cơ thể nàng lập tức tang cao, tim đập đột nhiên đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân như bị đông cứng lại, vô cùng căng thẳng khó có thể khống chế được chính mình.
Tiếu Lạc không nhìn thấy nàng, đi bên trái hắn là Lý Tử Manh vừa vặn chặn lại tầm mắt của hắn, mà sự chú ý của hắn cũng không có ở trên khách hàng trong cửa hàng, dù sao cũng là đến thị sát cửa hàng, không phải đến mua bánh bánh mì ngọt.
"Tiếu tổng, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm hiểu nguyên tắc 5S, sau đó sẽ phổ biến nó ở trong cửa hàng." Tôn Kiến Nam cung kính nói.
Tiếu Lạc gật gù, lúc hắn học đại học chuyên ngành là IE, chuyên môn quản lý hoạt động nhà xưởng. Nguyên lý 5S là kiến thức cơ bản trong IE, đương nhiên, đây chỉ là đối với người học IE, còn ở quốc nội, Nguyên lý 5S còn chưa được các Công Ty và nhà xưởng áp dụng, vì lẽ đó nên rất ít người biết về cái này.
Nhìn Tiếu Lạc từ bên cạnh thật là quá tiêu sái, Triệu Mộng Kỳ cảm thấy mất đi tất cả niềm tin, linh hồn như bị kéo ra hỏi thân thể trong chớp mắt, quen thuộc nhất nhưng lại là người xa lạ, nàng rốt cuộc để hiểu ý nghĩa của những lời này.
"Tiếu. . . . . ."
Mã Linh Nhi muốn gọi Tiếu Lạc lại, một giây sau lại như quả bóng bị xì hơi, bởi vì nàng bỗng nhiên ý thức được, ở bên cạnh Tiếu Lạc có một nữ nhân có vóc người rất động nhân, trên người phụ nữ kia là một bộ quần áo có giá trị không nhỏ, khí chất càng làm cho nàng hít khói, vừa nhìn là biết là nữ nhân có địa vị, sợ là bạn gái Tiếu Lạc rồi.
Nếu gọi Tiếu Lạc lại, chỉ sợ sẽ làm cho Triệu Mộng Kỳ vô cùng lúng túng!
Quay đầu, nhìn về phía Triệu Mộng Kỳ, phát hiện trên mặt của nàng tràn đầy sự cô đơn, liền an ủi: "Quên đi, không cần lo lắng, vừa nhìn liền biết hắn là người ôm đùi nữ nhân rồi, loại nam nhân bám váy đàn bà không đáng để ý."
Chẳng trách ra tay hào phóng như vậy, tiện tay là mười vạn, nguyên nhân là ở đây, trong lòng Mã Linh Nhi hung hăng phỉ nhổ một tiếng: Tiếu Lạc, ta thực sự nhìn lầm ngươi!
"Thật đau lòng a, ta cố ý vào phòng vệ sinh trang điểm lại, vậy mà lão bản ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có."
"Ngươi a cũng đừng mơ hão, vẫn là làm việc cho giỏi đi."
"Đúng, nói rất đúng, tranh thủ làm đến Trưởng phòng, như vậy thì có khả năng để lão bản nhìn ngươi một chút rồi, hì hì. . . . . ."
Mấy nhân viên cửa hàng tụ tập cùng một chỗ nhìn ra ngoài cửa lớn tiếng thảo luận.
Lão bản?
Mã Linh Nhi sững sờ, thích thú đi tới vẫy vẫy tay: "Các ngươi khỏe!"
"Chào ngươi!"
Một vị tiểu muội nhiệt tình nở nụ cười, từ trạng thái đang đùa giỡn lập tức quay về trạng thái tiếp khách.
Mã Linh Nhi rất tò mò vị lão bản mà các nàng vừa mới nói, liền hỏi: "Xin hỏi một chút, các ngươi thảo luận lão bản là chỉ người tên Tiếu Lạc vừa mới đi ra sao?"
Nghe lời này, vài nhân viên cửa hàng lại kéo tới, dù sao thiên tính của nữ nhân là nhiều chuyện mà.
"Đúng vậy, hắn là lão bản của Lạc Phường chúng ta." Nhân viên nói.
Mã Linh nhi cau mày: "Ông chủ Lạc Phường không phải họ Phương sao?"
"Trước kia là họ Phương, một tháng trước thì không phải, Tiếu tổng đã mua lại lạc phường của chúng ta rồi."
"Cũng không phải sao, nếu không lão bản thu mua Lạc Phường, Lạc Phường đã sớm phá sản rồi."
"Lão bản thật sự rất lợi hại, chỉ một tháng liền để Lạc Phường quật khởi lần thứ hai, còn hạ gục Cty Vị Lôi là đối thủ cạnh tranh."
Nói tới Tiếu Lạc, vài nữ nhân viên của cửa hàng nói ra với sự tự hào cùng kiêu ngạo, trong ánh mắt toát ra sự sùng bái điên cuồng.
Mã Linh nhi kinh ngạc thất sắc, không dám tin mở to hai mắt.
Triệu Mộng Kỳ cũng như vậy, sau khi kinh ngạc qua đi, thì lại là thương tiếc và hối hận, hối hận tới tận xương tủy.
"Không thể a, Tiếu Lạc lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy để mua lại Lạc Phường?" Mã Linh Nhi lớn tiếng hỏi.
"Chúng ta cũng không biết, hình như là hắn và Sở lão bản của Sùng Thiện Các có quan hệ rất tốt."
"Ừ, ta cũng nghe nói, nguyên bản Lạc Phường là bị Sùng Thiện Các thu mua, sau đó lão bản mua lại từ trong tay Sở lão bản."
"Nói chung những cái này cũng không trọng yếu, quan trọng là, lão bản tấy có năng lực, còn đặc biệt soái ca nữa, nếu ai có thể trở thành một nửa kia của hắn, sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới."
Này vài nữ phục vụ tràn ngập ảo tưởng.
Lại có quan hệ với Sở Vân Hùng, sao có thể có chuyện đó?
Trong đầu Mã Linh nhi giống như bị nổ tung vậy, lâm vào sự hỗn độn, Sở Vân Hùng là ai, đây là cự đầu có sức ảnh hưởng thương mại trên tầm quốc tế, là người cao cao tại thượng, là tồn tại khiến người ta ngước nhìn, mà Tiếu Lạc lại có quan hệ với nhân vật như vậy, chuyện này làm cho người ta khó mà tin nổi a.
Sai rồi, sai rồi!
Nàng đột nhiên mặt đỏ tới mang tai, bởi vì nàng vừa nãy cho rằng Tiếu Lạc là tên ăn bám gái có tiền.
Nàng nhìn Triệu Mộng Kỳ, cảm giác Triệu Mộng Kỳ rơi vào tịnh mịch cô đơn, kinh ngạc nhìn ra ngoài quán, nước mắt không một tiếng động từ khóe mắt lăn xuống.
"Hắn thành công, như hắn trước đây đã nói, một ngày nào đó hắn sẽ làm tất cả mọi người ngước nhìn, hắn làm được, ha ha ha. . . . . ." Triệu Mộng Kỳ ngây ngốc nở nụ cười, tự lẩm bẩm.
Mã Linh Nhi nhíu mày rất sâu, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình của Triệu Mộng Kỳ.
Nếu như lúc trước Mộng Kỳ không có bị mê hoặc bởi đồng tiền, nam nhân ưu tú này vẫn thuộc về Mộng Kỳ, chỉ tiếc hết thảy đều không thể quay lại, cõi đời này cũng sẽ không có thuốc hối hận, đổi lại là nàng, sợ là hối hận hơn rất nhiều lần.
Nàng đi lên, nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Mộng Kỳ, an ủi: "Chúc Phúc hắn đi, biết không, mười vạn không phải ta mươn người trong nhà, là hắn cho!"
Giấy không thể gói được lửa, 10 vạn không phải là món tiền nhỏ, nàng không thể lừa dối mãi được, vẫn nên nói thật thì tốt hơn.
Triệu Mộng Kỳ lập tức sửng sốt.
. . . . . .
. . . . . .
Bảy giờ tối, Tiếu Lạc cùng Trương Đại Sơn đi xe chạy tới khu quang minh, Tiếu Lạc sẽ không quên việc đã đáp ứng tôn ngọc đến xem dạ hội Trung thu của các nàng, hơn nữa em gái của mình cũng đã gọi vài cuộc điện thoại thúc dục, hận không thể để hắn ngay lập tức chạy tới dạ hội.
Mặt khác, năm người Phong Vô Ngân cũng mặt dày theo tới, nhưng một chiếc xe sao có thể ngồi nhiều người như vậy, Phong Vô Ngân trực tiếp liền đạp đám còn lại xuống xe, chỉ còn hắn và Tiểu Ngũ, thêm Tiếu Lạc và Trương Đại Sơn, vừa vặn đủ chỗ, sẽ không phải chen chúc.
"Trương ca, xe này ngồi thật thoải mái a."
Tiểu Ngũ vuốt ghế dựa bằng da, bắt đầu thổi phồng Trương Đại Sơn, "Nhất định là ghép da rồi, vuốt giống như da dẻ nữ nhân, cảm giác cực kỳ tốt."
"Mụ nội nó ngươi bớt tranh cãi một tí có được hay không, nói hết lời ta muốn nói, vậy ta còn nói cầu nào đây!" Phong Vô Ngân vỗ một cái thật mạnh vào ót của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận