Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Không gian phong bạo

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đầu tháng rồi đẩy KP đi các đạo hữu.
---------------------------------------------------
Truyền tống là có một quá trình, cũng không phải trong nháy mắt là có thể đi đến Mộ thành, Tiếu Lạc đứng thẳng, cảm giác mình như ở trong một mảnh thế giới hỗn độn, sương mù nồng nặc, ngoại trừ những người cùng nhau tiến vào truyền tống trận, liền nhìn không thấy bất kỳ vật gì khác, nhưng có thể cảm giác mình đang bay nhanh về phía trước.
Bên Đan Tông kia, đại trưởng lão đã ngưng tụ một đạo chưởng lực mãnh liệt đánh vào truyền tống trận, chưởng lực mênh mông hóa thành một đạo Chân Nguyên Lực màu xanh, phảng phất hai cổ lực va chạm vào nhau, giằng co một hơi thở, quang mang truyền tống trận chợt đại thịnh, đồng thời một cổ lực lượng bàng bạc từ truyền tống trận phản chấn trở về.
"PHỐC ~ "
Đại trưởng lão không chịu nổi cổ lực lượng này, miệng phun máu tươi, bay ra té xuống, khi té xuống đất, lại phun ra ngoài một ngụm lớn, mặt mũi già nua trong nháy mắt ảm đạm đi.
"Sư huynh!"
Các trưởng lão khác vội vàng xông tới, nâng hắn, các đệ tử Đan Tông cũng tiến lên hỗ trợ, đưa đan dược chữa thương để cho đại trưởng lão ăn vào.
Mà mọi người còn lại thì ồ lên.
"Trời ạ, đại trưởng lão Đan Tông là võ hoàng trung kỳ, vỗ một chưởng vào truyền tống trận thì đại trưởng lão thụ thương, mà truyền tống trận dường như cũng không có bị hư hao gì."
"Bởi vì truyền tống trận là của Thánh địa Quang Tộc, thuộc về thánh vật, ngoại trừ người Quang Tộc, những người khác rất khó phá đi."
"Tuy rằng phá hư không xong, nhưng những người mới đi Mộ thành hẳn sẽ không còn khả năng còn sống."
"Đúng vậy, ở trong quá trình truyền tống cấm dùng Chân Nguyên Lực, vừa rồi Đan Tông đại trưởng lão tung một chưởng ẩn chứa Chân Nguyên Lực rất hùng hậu, những người đó sẽ bị lực lượng không gian kéo thành mảnh nhỏ."
"May là ta không đi Mộ thành, nếu không thì xong rồi!"
Rất nhiều người vỗ vỗ lồng ngực của mình, vì mình không đi Mộ thành mà cảm thấy may mắn, dù sao tử vong chỉ là trong nháy mắt, ai biết đại trưởng lão Đan Tông phát thần kinh khi nào, cư nhiên tựa như phát điên vỗ một chưởng vào truyền tống trận.
...
...
Khi truyền tống trận bị đánh một chưởng, không gian hỗn độn cũng bắt đầu sinh ra một cơn phong bạo không gian, cổ phong bạo không gian này như nộ thú gào thét, điên cuồng bao trùm, rất nhiều người không kịp biết chuyện gì đã bị xé ra thành mảnh nhỏ.
Tiếu Lạc chỉ cảm thấy thiên toàn xoay chuyển, không phân rõ Đông Nam tây bắc, không gian bốn phía đột nhiên tăng lực áp bách, phảng phất như có vô số ác quỷ bắt các bộ phthân thể hắn ân, sau đó dụng lực lôi kéo, muốn xé nát ra.
Đây là có chuyện gì?
Tiếu Lạc hơi biến sắc mặt, khi nhìn người phía trước bị không gian phong bạo xé nát, hắn đâu còn nhớ được đệ tử Đan Tông đã dặn dò không đượng sử dụng Chân Nguyên Lực, Chân Nguyên Lực tự chủ vận chuyển, phóng ra ngoài, hình thành một vòng bảo hộ, cách trở không gian phong bạo hung mãnh.
Áp hoàng ở trong túi, tự nhiên đã ở trong vòng bảo hộ.
"Đây là chuyện gì xảy ra a?" Nó nói, cổ lực lượng không gian để cho nó ngửi được khí tức nguy hiểm.
"Nhất định là bên Đan Tông xảy ra vấn đề." Tiếu Lạc nói.
"Là tên của tống gia sao?"
Áp hoàng chắc chắc nói, "Con mẹ nó, sớm biết sẽ như vậy, nên đem cái tên kia treo ngược lên đánh một trận rồi đi, cái này thì được rồi, chúng ta sẽ không biết sẽ rơi đến địa phương nào."
Tiếu Lạc cũng là âm thầm hối hận, trách hắn quá muốn đi tới Thánh Địa Quang Tộc, cho nên không nghĩ đến vị trưởng lão Đan Tông kia có khả năng làm ra cử động bất lợi như vậy.
Nhưng hối hận đã muộn, ở nơi hỗn độn này dường như thông đạo trong truyền tống, những người khác đã bị không gian phong bạo kéo thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có hắn và áp hoàng, muốn sống sót, hắn nhất thiết phải chuyên tâm ứng phó.
Chân Nguyên Lực hình thành vòng bảo hộ chăm chú bao bọc hắn cùng áp hoàng, bên trong và bên ngoài giống hai cái thế giới.
Áp hoàng thấy thế, không khỏi cao hứng huơi tay múa chân: "Cạc cạc... Tiểu tử trời đánh thật là lợi hại a, không gian phong bạo căn bản không làm gì được chúng ta, tình cảnh này, bản áp thật là muốn hát một bài ca để diễn tả tâm tình ở giờ khắc này."
Tiếu Lạc chuyên tâm đối phó không gian phong bạo, không có rỗi rãnh để ý tới nó.
"Hát cái gì bay giờ?"
Áp hoàng cúi đầu, "Có rồi." Nhảy vào trong ngực Tiếu Lạc, vặn vẹo mông, "vô cùng thoải mái, vô cùng thoải mái, cái này feel vô cùng thoải mái, bầu trời bay tới năm chữ, này đều không phải là chuyện, là chuyện này cũng liền phiền một hồi, chính là cái này feel vô cùng thoải mái..."
Tiếu Lạc nghe được thiếu chút nữa thổ huyết, con vịt thối này hát ca khúc gì, vặn vẹo cổ, hai cánh còn bắt chéo trước mắt, nhìn đắc ý vô biên.
Dựa vào!
Dù tố chất Tiếu Lạc có tốt, lúc này nội tâm cũng nhịn không được mắng một câu thô tục, hắn đang liều mạng đối kháng không gian phong bạo, mà con vịt thối này, đem thân thể mình xem như sân khấu, tâm lý thật khó chịu.
"Vù vù hô ~ "
Đúng lúc này, không gian phong bạo gia tăng, Tiếu Lạc rõ ràng cảm giác chống đỡ nó có chút cố hết sức.
Khi một tia năng lượng xông vào, áp hoàng sợ đến nỗi câm nít, hát cũng ngưng hẳn: "Tiểu tử trời đánh, cái gì vậy?"
"Chuyện gì xảy ra? Ngươi hát quá khó nghe, ngay cả không gian phong bạo cũng nghe không nổi nữa!" Cho dù cật lực, Tiếu Lạc hay vẫn phải chửi một câu.
"Nói bậy, bản áp là ca thần, hát sao lại khó nghe được."
Áp hoàng nói bừa, bất quá nhớ tới khi ở vô tận rừng rậm bởi vì hát mà kéo tới một đầu yêu thú, nó không nói thêm nữa.
Lúc này, không gian phong bạo càng lúc càng lớn, điên cuồng, xé rách vòng phòng hộ do Chân Nguyên Lực của Tiếu Lạc tạo thành, càng ngày càng nhiều tia phong bạo tiến vào, chúng nó giống như lưỡi đao sắc bén, đem quần áo Tiếu Lạc ra từng đạo lỗ hổng, còn có da thịt hắn, áp hoàng cũng như vậy.
"Tiểu tử trời đánh, ngươi phải đứng vững a, không chịu nổi chúng ta liền đi đời nhà ma a!"
Áp hoàng hoảng sợ, sợ đến xanh mặt, hoang mang lo sợ, nó cho rằng không có chuyện gì, nhưng ai có thể nghĩ đến không gian phong bạo lại biến thái như vậy.
"Ngậm cái miệng thúi của ngươi lại!"
Tiếu Lạc rống lên nó một câu, một chữ một cái, Chân Nguyên Lực điên cuồng vận chuyển, phóng ra ngoài, trán của hắn chảy mồ hôi ròng ròng, sắc mặt đỏ lên, gần đến cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận