Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Một người một đao

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Chỉ và chạm với nhau có một chiêu, Giang Hổ liền biết Tiếu Lạc lợi hại như thế nào, hắn không thể tin được nhìn thân thể gầy yếu như vậy mà ẩn chứa lực bộc phát đáng sợ như thế. Có điều, để hắn cảm thấy hơi vui mừng là, đao của Tiếu Lạc đã đứt làm hai mất rồi, đã không có đao, hắn có tự tin chém chết Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc cau mày nhìn nửa thanh Đao trong tay mình, con dao bầu lại như mất đi sinh mạng, lưỡi đao đã không có có thể phát ra ánh sang như hồi mới đầu, cũng bớt đi một phần khí tức bức người, độ dài bay giờ cùng chỉ tương đối với dao găm, đành phải vứt cây đao này đi.
"Tiểu tử, gia hiện tại đến thu tính mạng của ngươi!"
Giang Hổ cười gằn bước nhanh tới, Cửu Hoàn Đao bị hắn đùa bỡn trong tay, chín cái thiết hoàn va chạm vào nhau phát ra tiếng đinh đương, lưỡi đao sắc bén như có thể chém đứt cả không khí.
Tiếu Lạc bị ép phải né tránh, tốc độ Giang Hổ xuất đao quá nhanh, căn bản không cho hắn cơ hội nhặt đao từ trên mặt đất.
Đao Phong lạnh lẽo nhiều lần xẹt qua trước cổ Tiếu Lạc, chỉ kém một hai tấc là có thể chạm tới, năm người Phong Vô Ngân ở nơi xa nhìn thấy run lên như cầy sấy, thở cũng không dám thở mạnh.
"Ào ào ào ~"
Giang Hổ vung đao càng lúc càng nhanh, hắn phát huy sở trường vô cùng nhuần nhuyễn, Tiếu Lạc cuối cùng không còn né tránh được nữa, bị hắn chém trúng cánh tay, lưỡi Cửu Hoàn Đao giống như răng nanh một con mãnh thú vạch một đạo vết thương ở trên cánh tay Tiếu Lạc.
"Hổ ca hay lắm, giết hắn!"
hơn bảy mươi tên lưu manh của Long bang sĩ khí đại chấn, cao giọng hò hét vì Giang Hổ.
Giang Hổ liếm vết máu dính trên lưỡi Cửu Hoàn Đao, nhìn Tiếu Lạc lạnh lùng nói: "Làm sao, Cửu Hoàn Đao của gia đủ mạnh mẽ chứ?"
Tiếu Lạc liếc nhìn vết thương trên cánh tay, lông mày cũng không nhíu một cái ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía hắn, không nói bất cứ câu nào, hờ hững nhìn hắn, phảng phất như một con thú hoang đang lặng lẽ thưởng thức con mồi.
Bị Tiếu Lạc nhìn như vậy hắn có cảm giác vô cùng khó chịu, Giang Hổ quát một tiếng chói tai, lao lên điên cuồng, trán nổi gân xanh, như một con trâu hoang xung kích về hướng Tiếu Lạc lần thứ hai, giơ cao Cửu Hoàn Đao qua đầu mang theo khí thế như lôi đình vạn quân.
Quả thực là hung hãn vô cùng, mang theo kình phong gào thét!
"Chết đi!"
Giang Hổ dữ tợn rít gào, hận không thể lập tức giết chết Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc nhếch miệng lên như đang khinh bỉ, ánh mắt tập trung nhìn, sau đó mạnh mẽ vung hai tay lên.
Cheng!
Thanh âm nặng nề vang lên.
Giang Hổ hai mắt trợn lên, bất khả tư nghị nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng ngơ ngác vang lên một thanh âm: hắn. . . . . . Hắn dùng tay kẹp lấy đao của mình!
Thật sự là khó có thể tin, không thể tưởng tượng nổi, sao có thể có chuyện đó a!
Tất cả mọi người ở đây cũng mở to hai mắt, sâu trong tâm hồn xuất hiện sự khiếp sợ, bất kể là lưu manh của Long bang hay là bọn Phong Vô Ngân, tất cả đều há hốc mồm, tay không tiếp đao, còn là người sao?
"Đao tốt, ta muốn!" Tiếu Lạc Sâm nhiên cười gằn.
"Muốn cái rắm!"
Giang Hổ gào thét, hai tay tăng lực, khiến cho Đao Phong ép về phía đầu Tiếu Lạc.
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Tiếu Lạc loáng một cái, hai tay kẹp đao đột nhiên buông ra, cùng lúc đó, thân thể xoay chuyển, đột nhiên xuất hiện bên trái Giang Hổ, chân trái làm trục, vung đùi phải lên, như roi thép mạnh mẽ quật lên bụng Giang Hổ, sức mạnh như bài sơn đảo hải.
"A ~"
Thân thể Giang Hổ run lên, sắc mặt trắng bệch, kêu thảm rồi bay ra ngoài.
Cửu Hoàn Đao trong quá trình này thoát khỏi tay hắn, Tiếu Lạc nhân cơ hội cầm vào trong tay, huy vũ mấy lần, bất kể là trọng lượng đao hay là cảm giác cũng rất tốt, Tiếu Lạc hô to một tiếng: "Hảo đao!"
Giang Hổ bụng đau nhức khó nhịn, thật giống như bên trong có một cái khoan điện xuyên qua, đau đến nỗi bộ mặt hắn nhăn nhó tới cực điểm.
Nhìn thủ hạ của mình quát lên: "Mẹ kiếp, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh hơn, chém hắn!"
Hắn đã xác định mình không phải là đối thủ của Tiếu Lạc, mẹ nó hắn quá tà môn, chỉ có hai tay không cũng có thể đẩy lùi hắn, hiện tại Cửu Hoàn Đao ở trong tay đối phương, sức chiến đấu của đối thủ tăng lên bao nhiêu nữa? Hắn một mình xông lên nhất định là muốn chết.
Còn lại hơn bảy mươi tên ngạc nhiên trong chốc lát, nhìn nhau, sau đó cao giọng hét lên như thủy triều xông tới hướng Tiếu Lạc.
Thế nhưng có nhiều cừu hơn nữa, thì vẫn không thể là đối thủ của một con sói hung ác!
Tiếu Lạc hoạt động một chút, cười tàn nhẫn tiến lên nghênh tiếp, gặp người liền chặt, tốc độ nhanh đến dực hạn, căn bản không có người có thể tiếp cận hắn, máu bay tung tóe, chân tay đứt bay đầy trời, đây là một trận tàn sát.
Bọn Phong Vô Ngân khiếp sợ và ngơ ngác, bọn họ chưa từng thấy người nào thân thủ kinh khủng như Tiếu Lạc, lấy một địch một trăm, uy mãnh kinh khủng, đây là quá cường hãn!
"Trên đời lại có chuyện như vậy, ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."
Trên mặt Giang Hổ lộ ra nụ cười điên cuồng, bên trong điên cuồng còn kèm sự sợ hãi và không thể tin tưởng, hắn nhận một khẩu súng ngắn từ một tên lưu manh của Long bang, súng ngắn chỉ dùng để phòng ngừa vạn nhất, không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng, bởi vì ở Hoa quốc sử dụng súng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Lên đạn, mở ra chốt an toàn, giơ lên, nhắm vào Tiếu Lạc đang điên cuồng chém giết lưu manh của Long bang không chút do dự bóp cò súng.
"Ầm ~"
Đạn ra khỏi nòng mang theo uy thế xé rách không gian gào thét về phía Tiếu Lạc, bắn xuyên qua, tốc độ quá nhanh khiến người ta không thấy rõ quỹ tích vận động của nó.
Tiếu Lạc hình như có cảm giác, không chút nghĩ ngợi nhấc đao lên chặn lại.
"Đương ~"
Đạn bị chặn ở trên thân đao chắn trước ngực Tiếu Lạc, lực xung kích cường đại làm cánh tay Tiếu Lạc tê rần, khó có thể nắm chặt lại chuôi đao, Cửu Hoàn Đao xoay tròn bay ra ngoài, "Phốc" một tiếng cắt vào cuống họng một tên lưu manh của Long bang, sau đó chém vào một cái cột gỗ trong kho, thân đao ở bên ngoài rung động kịch liệt, phát sinh "Ong ong" tiếng vang.
Thời điểm tiếng súng vang lên, lưu manh của Long bang giống như linh cẩu đang nhào tới Tiếu Lạc bị giật mình, dồn dập ngừng lại, khi bọn hắn phát hiện là lão đại Giang Hổ nổ súng bắn Tiếu Lạc, tất cả đều lui về phía sau, tránh bị ngộ thương.
Một người trong đó đang chuẩn bị lui lại, một bàn tay lặng lẽ không tiếng động tiến tới, xòe năm ngón tay bóp lấy cổ của hắn, đưa cả người hắn nhắc lên không trung.
"Ầm ~"
Nguyên bản viên đạn bắn về phía Tiếu Lạc bị chặn lại, mà lực xuyên thấu của sung ngắn không đạt thể xuyên thủng thân thể người, vì thế Tiếu Lạc mới bình yên vô sự .
"Thảo!"
Giang Hổ mắng to lên tiếng, hai lần bắn cũng không giết chết được Tiếu Lạc, ngược lại còn giết chết người của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy vừa uất ức vừa phẫn nộ.
"Mang theo súng ống, ngươi không sợ JC mời ngươi đi uống trà sao?" Tiếu Lạc một mặt giơ tên lưu manh của Long bang đã chết làm tấm chắn, mặt lạnh lùng nói.
Đồng thời, không chút biến nhìn bọn Phong Vô Ngân ra hiệu.
"Long bang chúng ta éo sợ con mẹ gì cả, tên rác rưởi, ngày hôm nay nếu như không giết ngươi, sau này gia liền gọi là Giang Trùng!" hai mắt Giang Hổ đỏ ngầu quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận