Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Vụt mất đơn hàng

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Toàn bộ bầu không khí phòng làm việc trở lên vô cùng khẩn trương, mỗi người đều hoảng sợ nhìn Tiếu Lạc, trong mắt tràn đầy e ngại, hành động cùng vẻ bề ngoài của Tiếu Lạc có sự chênh lệch quá lớn, nói động thủ liền động thủ, hơn nữa thân thủ còn dị thường biến thái, vừa rồi dùng một cước đạp bay Từ Nhạc ra ngoài hai ba mét ah.
Tiếu Lạc cũng sẽ không chiếu cố cảm thụ của ai cả, nếu không thoải mái liền phóng ra, giấu ở trong lòng không phải là phong cách của hắn!
Tiếu Lạc đi tới gần Từ Nhạc, giẫm lên ngực Từ Nhạc, cúi đầu lạnh lùng liếc nhìn Từ Nhạc: "Nói rõ hơn một chút, ai là rác rưởi?"
Ngực Từ Nhạc khó chịu, giống như bị một một tòa đại sơn ép lên.
"Tiếu Lạc, ngươi . . . Ngươi nhất định sẽ vì hành động hôm nay mà trả giá thật lớn."
Từ Nhạc để lại ngoan thoại, để giữ lại chút mặt mũi cho bản thân, đồng thời cũng là biến tướng của việc chịu thua, không mất đi khí thế, mọi người sẽ chỉ xem hắn không có vũ lực như Tiếu Lạc.
Nhưng điểm tôn nghiêm ấy sẽ bị Tiếu Lạc tàn phá hầu như không còn . . .
Tiếu Lạc tăng thêm lực chân, Từ Nhạc chỉ cảm thấy xương sườn đang vang lên kèn kẹt, phảng phất như muốn vỡ, cơn đau đớn chạy khắp toàn thân, Từ Nhạc không chịu được lớn tiếng rú lên.
"Ta hỏi lần nữa, ai là rác rưởi?" mặt Tiếu Lạc không thay đổi nói.
"Ta là rác rưởi, ta là rác rưởi . . ."
Từ Nhạc đau nhức khó nhịn, đau đớn phá hủy đi ý chí của hắn, lập tức khuất phục.
"Ân, rất tốt!"
Tiếu Lạc hài lòng gật đầu, nhấc chân khỏi lồng ngực, quay người về chỗ ngồi của mình.
"Khụ khụ khụ . . ."
Từ Nhạc thở dốc, ho kịch liệt, mấy tên tổ 2 phản ứng nhanh tranh thủ thời gian tới dìu hắn đứng lên, hắn không dám trêu chọc Tiếu Lạc nữa, càng không dám tìm Quản Đồng để phát tiết, kêu người đem hắn và vị kia đưa tới y viện băng bó, kiểm tra vết thương.
Sau khi hắn và tên kia rời đi, trong văn phòng liền yên tĩnh trở lại.
Trải qua sự tình này, bầu không khí phòng làm việc trở nên là lạ, mọi người thỉnh thoảng liếc Tiếu Lạc, ánh mắt mang theo sự kiêng kị thật sâu, hành vi của Tiếu Lạc vừa rồi mang theo lực chấn nhiếp rất lớn.
Tiếu Lạc hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của người khác, cầm máy vi tính làm việc bắt đầu chơi trò chơi rà mìn.
Ti Nguyệt Đình và Liễu Y Dao dè dặt đi tới.
"Lạc ca, đây là tư liệu khách hang của tổ ba chúng ta, ngươi có muốn xem qua hay không?" Ti Nguyệt Đình đem một chồng tư liệu đưa tới.
"Để xuống đi, chút nữa ta coi.".
"A, Vâng ah."
Ti Nguyệt Đình đem tư liệu đặt ở trên bàn Tiếu Lạc, cũng chưa đi, ngược lại hỏi dò một câu, "Lạc ca, trước kia ngươi có luyện võ phải không?"
Tiếu Lạc ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Vì sao nói như vậy?"
"Ngươi dùng một cước đá bay Từ tổ trưởng, chúng ta đều thấy được ah." Liễu Y Dao kìm nén không được nói.
"Ừ, đúng đúng đúng . . ."
Ti Nguyệt Đình gật đầu giống như gà mổ thóc phụ họa.
Tiếu Lạc cười cười, không lại nói tiếp, tiếp tục chơi rà mìn, hắn không muốn đánh người, thế nhưng Từ Nhạc hết lần này tới lần khác lại đùa nghịch ở trước mặt hắn còn chọc giận hắn, cái này cũng không có biện pháp.
Ti Nguyệt Đình và Liễu Y Dao thấy thế, liền không quấy rầy hắn, yên lặng đến vị trí của mình.
"Lạc ca quá mạnh, khiến cho ta có chút sợ."
"Sợ cái gì, cái này gọi là có cá tính."
Quản Đồng thuộc tổ 2, lúc này không thích hợp để hắn chạy tới nói chuyện với Tiếu Lạc, bằng không hắn ở trong tổ 2 sẽ không lăn lộn nổi, đành phải đợi chút nữa nói chuyện cùng Tiếu Lạc.
Không bao lâu, mấy vị bảo an chạy vào hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người Tổ 2 ngoài Quản Đồng đứng lên chỉ hướng Tiếu Lạc.
"Hắn đánh người, đánh bể đầu tổ trưởng và một đồng sự của chúng ta!"
"Đúng, đây chính là một Dã Man Nhân, không thích hợp ở trong phòng làm việc, các ngươi nhìn vết máu dưới đất, là của tổ trưởng chúng ta và đồng sự."
"Các ngươi tranh thủ thời gian đuổi hắn ra ngoài ah!"
Lòng đầy căm phẫn, trong mắt mỗi người đều có quang mang ghét ác như cừu.
Mấy tên bảo an nghe vậy, lập tức sắc mặt đại biến, nghĩ thầm: Trong phòng làm việc ra tay đánh nhau, còn đánh bể đầu?
"Đồng chí, phiền ngươi theo chúng ta đi một chuyến!"
An ninh đầu lĩnh đi đến phụ cận Tiếu Lạc, khá lịch sự nói ra.
Lại vào lúc này, một nữ tử, mang giày cao gót đi đến, mặt trái xoan, chính là Ngô Hà bộ phận nhân sự.
Ngô Hà lớn tiếng nói: "Tiếu Lạc, Trầm tổng mời ngươi đi tới văn phòng của nàng một chuyến." lúc phát hiện Tiếu Lạc đang chơi rà mìn, ánh mắt lập tức trở nên dị dạng, mang theo giọng nói trách cứ, "Cuối tháng sắp tới, ngươi làm sao còn rảnh rỗi chơi trò chơi điện tử, thân làm tổ trưởng, ngươi cũng không có trách nhiệm, thật không có đảm đương!"
"Trầm tổng gọi ngươi tới mời ta, không gọi ngươi tới giáo huấn ta đi."
Tiếu Lạc sau khi chơi xong ván rà mìn này thì đứng lên, không để ý tới sắc mặt Ngô Hà, đi thẳng ra khỏi văn phòng Bộ Tiêu Thụ.
Đám người Phòng tiêu thụ hoảng sợ, thầm nghĩ: Gia hỏa này thật đúng là không sợ trời không sợ đất mà, chẳng lẽ hắn không biết Ngô Hà là thư ký của Trầm tổng sao, kiêm nhiệm phó trưởng bộ phận nhân sự, tại Tập Đoàn Hoa Dược trừ bỏ lãnh đạo cấp cao, ai dám nói như vậy cùng Ngô Hà?
"Hỗn đản!"
Ngô Hà nhìn bóng lưng Tiếu Lạc nhỏ giọng mắng một câu, sau đó mang theo biểu lộ cao ngạo quay người đi thôi.
. . .
. . .
Trong văn phòng Trầm Khuynh Nghiên, trừ bỏ Trầm Khuynh Nghiên, trưởng phòng tiêu thụ và Lăng Phỉ cũng ở đây, hai người có thần sắc không quá tự nhiên, hiển nhiên là đã bị giáo huấn.
Trầm Khuynh Nghiên ngồi trên ghế làm việc, một bộ đồ công sở màu đen nhạt, dáng người nở nang đường cong phập phồng.
"Một đơn hang 1.7 ức lại nhường cho dược nghiệp, Mao trưởng phòng, ta hi vọng ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý." sắc mặt Trầm Khuynh Nghiên rất lạnh, nàng đã giận thật à, 1. 7 ức không phải là con số lượng nhỏ.
Mao trưởng phòng xoa xoa mồ hôi trán, cúi đầu: "Trầm tổng, đây hết thảy đều là trách nhiệm của ta, là chúng ta đi trễ một bước, để cho Dược Nghiệp nhanh chân đến trước."
"Trầm tổng, không phải như vậy, viện trưởng sớm đã có khuynh hướng về bên Dược Nghiệp, hắn chủ động câu thông cùng Dược Nghiệp, cho tới bây giờ hắn không có suy nghĩ muốn hợp tác với Tập Đoàn Hoa Dược chúng ta." Lăng phỉ không cam lòng nói.
Trầm Khuynh Nghiên chê cười nói: "Lăng phỉ, ngươi là quán quân phòng tiêu thụ, lời này không nên phát ra từ trong miệng ngươi, tiêu thụ là cái gì? Tiêu thụ chính là đem không thể biến thành có thể, nếu như đơn đặt hàng này không có khó khăn gì, ta làm sao phải cho cả ngươi và Mao trưởng phòng đi, trực tiếp mời một đại biểu và Quách viện trưởng ký kết hợp đồng là xong rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận